Vô Cực Cung tuy nhiên am hiểu dụng độc, nhưng trước mặt là Ma vực ,
vẫn chỉ hơn đứa bé một chút. Lần này may mắn có Tố Nguyệt đi theo, nên
độc của Hồ Mẫn đối với người Phật sinh môn mà nói, là không có bất kỳ
tác dụng.
“Ma vực, ngươi là người của Ma vực !” Nhìn Tố Nguyệt ở trước mắt, tay
phải cầm đao của Hồ Mẫn run nhè nhẹ, mới vừa rồi, hắn không cẩn thận bị
Tố Nguyệt ném bột phấn màu hồng lên người, hiện tại tay phải đau rát,
giống như bị liệt hỏa thiêu đốt.
“Ngươi là Độc Tiên Nhi?”
Hồ Mẫn chấn động, độc này hắn chưa từng gặp qua, cũng không biết
cách giải độc, thấy Tố Nguyệt là một nữ tử nhu nhược, lại hồi tưởng đến tin
đồn trong giang hồ, Hồ Mẫn liền nhận định cô gái trước mắt chính là Độc
Tiên Nhi truyền thuyết trong giang hồ.
“Hừ! Dựa vào ngươi? Không xứng để tiểu thư của chúng ta ra tay!” Tố
nguyệt chỉ một đao cắt đứt cổ họng Hồ Mẫn, Nạp Lan Tín ở bên cạnh thấy
vậy cả kinh, tay run lên, trực tiếp lấy tính mạng tên khác, trong nội tâm ấn
tượng đối với Tố Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi. Mặc dù biết Tố Nguyệt
cùng Tô Mi không phải hạng người hời hợt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy
một mặt tàn nhẫn của Tố Nguyệt, trái tim Nạp Lan Tín vẫn nhịn không
được mà run một chút.
Cảm giác được có người nhìn mình, Tố Nguyệt quay đầu lại, thấy được
Nạp Lan Tín. Nhưng mà lần này, nàng cũng không cười với hắn, ngược lại
gương mặt vẫn đen như trước, sau một khắc lại đánh úp về phía một người
khác của Vô Cực Cung . Đồng dạng, một chiêu đoạt mạng, mà những kẻ
vốn nghĩ Tố Nguyệt là nữ nhân, định vây công nàng, đều lui về phía sau vài
bước.