Lần đầu tiên nhìn thấy Minh Nguyệt Thịnh, Hoàn Nhan Liệt không nhịn
được than thở trong lòng, nếu như có thể sinh được một đứa con như Minh
Nguyệt Thịnh này khí vũ phi phàm, cho dù hắn có phải lập tức nhắm mắt
thì hắn cũng yên tâm.
Nam Phượng tân hoàng tự mình đến Bắc Chu, nguyện cùng Bắc Chu
quốc ký kết hữu hảo hiệp nghị, sự việc này đối với Hoàn Nhan Liệt mà nói,
là hai tay hoan nghênh.
Thủ đoạn của vị tân hoàng này, Hoàn Nhan Liệt cũng biết một chút, khi
được nhìn thấy Minh Nguyệt Thịnh, Hoàn Nhan Liệt trong lòng có thưởng
thức, cũng có cảm khái cùng áp lực.
Nam nhân này, không phải vật trong ao. Nam Phượng quốc khi hắn
thống trị , nhất định sẽ phồn vinh thịnh vượng , nam nhân này, đích thị là
đối thủ mạnh mẻ của Bắc Chu quốc, những đứa con kia của mình có đứa
nào có thể sao sánh được với Minh Nguyệt Thịnh đây. Nghĩ đến đây, Hoàn
Nhan Liệt bỗng nhiên có một loại cảm giác bi thương.
Nếu hắn có thể trẻ lại một nửa tuổi đời, thì chắc chắc có thể cùng Minh
Nguyệt Thịnh phân cao thấp. Chẳng qua là bây giờ hắn già rồi, giang sơn
ngày càng có nhiều người tài, thế giới này sau này là thiên hạ của những
người trẻ tuổi rồi! Nam Phượng quốc có hoàng đế như vậy, các hoàng tử
của hắn, nhưng mỗi người trong chúng có ai có thể đảm đương được trách
nhiệm nặng nề này hay không đây!
Nam Phượng tân hoàng tới thành Yên kinh, hoàng tử Bắc Chu quốc dĩ
nhiên là phải tiếp đón, hơn nữa tuổi bọn họ cũng tương đồng, nên nói
chuyện phiếm với nhau cũng thoải mái hơn rất nhiều, mà Minh Nguyệt
Thịnh mở miệng ra, là đã hỏi tới Mộ Dung Thất Thất.
“Hôm nay làm sao không thấy Nam Lân vương? Có phải là sau tân hôn
yến, Phượng Thương có giai nhân bên cạnh , thì không muốn làm việc