“Không tệ! Khả năng thích ứng rất nhanh!” Di Sa mỉm cười, lại khôi
phục thần sắc ôn nhu, giống như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ác mộng
của Mộ Dung Thanh Liên. Hắn vẫn là nam nhân ngây thơ đẹp đẽ, giọng nói
mềm mại ôn nhu không mang theo một tia tạp chất.
“Vì sao không trực tiếp giết ta……” Mộ Dung Thanh Liên chưa từng
thống khổ như vậy, trước kia ở đại lao tuy mỗi ngày đều bị quất một trăm
roi, nhưng đó là thân thể thống khổ, không thể so sánh với đau đớn thấu
xương thế này.
Mộ Dung Thanh Liên cuối cùng hiểu được Di Sa nói “Sống không bằng
chết” là thế nào, bả vai mỗi lúc một tê dại, càng lúc càng mất đi tri giác, khi
nàng phát hiện có điểm không thích hợp, hai tay đã không thể nâng lên.
“Ta nghĩ, ngươi hẳn không biết thuốc tê là gì? Người ở thời đại này sẽ
không biết…… Cho nên, ta cho ngươi nếm thử loại tư vị này. Không bao
lâu nữa, toàn thân của ngươi trừ đầu còn có thể cử động, những nơi khác sẽ
giống như tay ngươi, dần dần mất đi tri giác, cho đến khi không còn bất cứ
cảm giác gì.”
“Không cần! Ta không cần như vậy!”
Lời Di Sa nói Mộ Dung Thanh Liên tuy rằng không thể hiểu hoàn toàn,
nhưng có thể hiểu ý của hắn. Nếu toàn thân không cử động được, không
phải sẽ trở thành phế vật sao? Nàng không muốn làm phế vật, không muốn!
Làm phế vật, thà chết đi còn thoải mái hơn!
“Đừng như vậy –”
Thấy Mộ Dung Thanh Liên muốn cắn lưỡi, Hạ Tuyết bên người Di Sa
ngay lúc đó bóp miệng của nàng, nhét vào một khối gỗ, vừa vặn tạo ra khe
hở, khiến hai hàm răng của nàng ngậm chặt lại khối gỗ, cắn không đến đầu
lưỡi.