Bộ dáng trung thành, tận tụy của Tố Nguyệt khiến cho Mộ Dung Tâm
Liên không nhịn được mà so sánh nàng ta với các nha đầu của mình, càng
nghĩ, lòng nàng càng thêm hận Mộ Dung Thất Thất, không ngờ thủ hạ của
phế vật này lại đối tốt với nàng như vậy, nàng có tài đức gì, xứng để cho họ
hầu hạ như thế?!
“Nhị tỷ, có điều, so với ta, kẻ dùng gian kế hãm hại ca ca cùng muội
muội ruột thịt lại càng không biết xấu hổ! Hay là hai chúng ta lập một cái
lôi đài trong kinh thành, để cho toàn bộ dân chúng nơi đây xem xem người
nào không biết xấu hổ hơn?”
“Ngươi—-” Sắc mặt Mộ Dung Tâm Liên trở nên xanh mét.
Quả nhiên, hết thảy đều là do Mộ Dung Thất Thất giở trò quỷ, nàng ta đã
sớm biết kế hoạch của mình, thế nên mới tráo mận đổi đào, đem Trịnh Mẫn
trở thành “kẻ thay thế”.
Vừa nghĩ đến bộ dáng chết thảm của Trịnh Mẫn, cùng một loạt hậu quả
do đó mà ra, Mộ Dung Tâm Liên hận không thể xé nát Mộ Dung Thất Thất
ra đem cho chó ăn. Mẫu thân của nàng không còn, hình tượng mà nàng cất
công gìn giữ cũng mất, nhân duyên tốt đẹp cũng bay theo, tất cả đều bởi vì
Mộ Dung Thất Thất chết tiệt đang ở trước mặt mình kia!
“Mộ Dung Thất Thất, ta muốn giết ngươi!” Mộ Dung Tâm Liên rốt cuộc
không kiềm được tức giận, quơ roi về phía Mộ Dung Thất Thất. Hiện tại
nàng không hề “hàm súc” giống như lúc nãy, mà xuất hết đấu khí trong cơ
thể, cả người bao phủ một mảnh ánh sáng màu vàng kim, đây là đấu khí
tượng trưng cho Tam đoạn.
“Là Tam đoạn à?” Mộ Dung Thất Thất lười biếng ngáp một cái, Tô Mi
cùng Tố Nguyệt ở bên cạnh cũng đồng loạt bày ra bộ dáng khinh thường.
Bất quá chỉ là một Tam đoạn võ giả nho nhỏ, cũng dám kiêu ngạo trước
mặt tiểu thư? Đầu óc của Mộ Dung Tâm Liên hẳn là đã bị lừa đá.