nàng vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh công tử nhiều thêm một ngày. Tốt nhất
Y Liên vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện, để nàng mãi được bầu bạn cùng Di
Sa . . . . . .
Được Mộ Dung Thất Thất hẹn, đến nơi lại xuất hiện một đám lưu manh,
thật sự là ngoài dự liệu của Bạch Ức Nguyệt.
Bây giờ, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì đây? Chẳng lẽ những người
này là do Mộ Dung Thất Thất phái tới sao? Nếu đúng thì nàng tại sao lại
đối với mình như vậy?
Bạch Ức Nguyệt nghĩ không ra mình đã kết thù chuốc oán với Mộ Dung
Thất Thất hồi nào, trừ việc lúc trước có hơi nặng lời, sau đó lại cự tuyệt liên
lạc với nàng, hình như mình cũng không có làm cái gì chuyện gì quá phận
cả. Chẳng lẽ, Mộ Dung Thất Thất lại hẹp hòi như vậy?
Nghĩ đến đây, Bạch Ức Nguyệt liền lắc đầu. Mặc dù nàng quen biết Mộ
Dung Thất Thất không lâu, nhưng với một cô gái có thể đàn được một khúc
《 Tiếu hồng trần 》kia, sao có thể là người bụng dạ hẹp hòi được cơ chứ!
Nhất định là có người ở giở trò quỷ sau lưng nàng!
Chẳng qua là, thời gian không cho phép Bạch Ức Nguyệt suy nghĩ những
chuyện này, một trận mùi hôi xông đến, cái môi tím ngắt của tên to con trực
tiếp tiến tới trước mặt Bạch Ức Nguyệt.
“Ọe –” Bạch Ức Nguyệt nhịn không được suýt chút nữa là phun ra hết
đồ ăn ban sáng.
“Tiện nhân!” Tên to con vốn định ngậm lấy cánh môi anh đào của Bạch
Ức Nguyệt, nghiền ngẫm, thưởng thức một chút ở trong đó có tư vị gì,
không nghĩ tới đối phương lại ói mửa một trận, dập tắt hết thảy hứng thú
của hắn.