Nếu là vừa rồi, mẫu cổ nhất định sẽ trực tiếp bò ra khỏi miệng Hoàn
Nhan Liệt, nhưng bây giờ, máu người tươi ngon đang ở bên khóe miệng nó,
tản ra hương vị thơm ngát, làm mẫu cổ có chút lưu luyến.
Thấy mẫu cổ như vậy, Minh Nguyệt Thịnh cười cười, tiếp tục thổi tiêu.
Hắn biết rõ, mẫu cổ luyến tiếc sự tươi ngon của máu người, đây là một
trong những thức ăn nó yêu thích nhất, cho nên hiện tại phải nhẫn nại dụ dỗ
nó ra.
Ở một bên, Tấn Mặc cùng Tố Nguyệt đặt một mảnh trúc rộng bằng hai
ngón tay trước miệng Hoàn Nhan Liệt, chính giữa mảnh trúc lõm xuống
một cái rãnh sâu, đầu còn lại găn liền với một bình ngọc khéo léo. Tô Mi
đốt lửa, đem bình ngọc gác ở trên lửa, chậm rãi nung.
Không đầy một lát, một cổ hương thơm kỳ lạ từ bình ngọc bay ra, truyền
khắp cả gian phòng.
“Cô cô!” Mẫu cổ nhạy cảm ngửi thấy mùi thơm, giãy dụa thân thể mập
mạp đi tới bên khóe miệng Hoàn Nhan Liệt ngắm nhìn.
Tô Mi cầm trong tay cái quạt nhỏ, quạt cho hương thơm bay về hướng
mẫu cổ, mùi thơm nồng đậm lan tỏa, mẫu cổ lập tức hưng phấn.
“Cô cô! Cô cô!” Phát hiện mùi vị so với máu người còn ngon hơn, mẫu
cổ cơ hồ “nhảy vọt” từ trong miệng Hoàn Nhan Liệt ra, đi dọc theo “cái
cầu” mà Tố Nguyệt cùng Tấn Mặc dựng sẵn cho nó, chạy thẳng tới bình
ngọc.
Khi đến miệng bình ngọc, mẫu cổ còn đặc biệt bò chậm rãi từ miệng
bình, bò vào bên trong xem, không đợi nó nhìn rõ đồ vật bên trong, Minh
Nguyệt Thịnh đã dùng tăm tre đẩy nó xuống, Tô Mi lập tức đậy bình ngọc
lại, nhốt mẫu cổ vào trong bình.