hung tợn liếc nhìn Mộ Dung Tuấn, khiến hắn sợ tới mức run cả người, vội
vàng tránh khỏi chỗ Phỉ Thúy.
“Ai—” Mộ Dung Thất Thất tựa hồ không nỡ nhìn thấy kết cục này của
Phỉ Thúy, chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Dung Tâm Liên :”Nhị tỷ, tốt xấu gì
ta với nàng cũng từng là chủ tớ một hồi, để ta an táng cho nàng đi!”
Hôm nay vốn định đến tìm Mộ Dung Thất Thất để tính sổ, không nghĩ
tới cuối cùng người bị nhục nhã chính là mình, Mộ Dung Tâm Liên rất
muốn tiến tới phía trước mà tặng cho Mộ Dung Thất Thất giống như đối
với Phỉ Thúy, nhưng mà Mộ Dung Tuấn vẫn còn ở chỗ này, cộng thêm việc
bên người Mộ Dung Thất Thất còn có cao thủ, nên Mộ Dung Tâm Liên chỉ
có thể bắt chính mình nhẫn nhịn, ngày sau báo thù cũng không muộn.
“Ngươi muốn, vậy tặng cho ngươi.” Mộ Dung Tâm Liên hừ lạnh một
tiếng :”Tam muội thế mà lại thật nặng tình nặng nghĩa.”
“So với Nhị tỷ, ta còn kém xa lắm!” Mộ Dung Thất Thất khiên tốn nói,
trên mặt lại khôi phục vẻ nhún nhường cùng kính cẩn nghe lời.
“Giả tạo! Ngươi lại tiếp tục giả tạo!”
Mộ Dung Tâm Liên còn chưa nói hết, chợt nghe một tiếng:” Thánh chỉ
đến—” Ở cửa Thúy Trúc viên xuất hiện ba bóng người, cầm đầu chính là
Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên.
“Vương gia—” Mộ Dung Tâm Liên vừa thấy người đến là Long Trạch
Cảnh Thiên, vẻ mặt nhớt nhác vặn vẹo lúc nãy lập tức biến thành vẻ ôn nhu
đa tình, mới vừa rồi còn nói Mộ Dung Thất Thất giả tạo, lúc này lại nhanh
như chong chóng, khoác lên cái vẻ kiều nữ, đến thượng đến cũng phải
khâm phục nàng ta.
Đi theo phía sau Long Trạch Cảnh Thiên chính là Mộ Dung Thái cùng
một vị công công.