áp, xuyên thấu qua đầu ngón tay Phượng Thương, truyền lại đến trong lòng
Phượng Thương.
Đây hài tử của ta, con trai của ta a. . . . . . Lòng Phượng Thương mềm
nhũn, ngón tay nhẹ nhàng mà đụng vào lòng bàn tay của tiểu bảo bảo.
Đột nhiên, “Oa ——” một tiếng, Tiểu bảo bảo sinh khóc lên. Đột nhiên
xuất hiện nước mắt, dọa Phượng Thương sợ đến nhảy dựng, vội vàng rút
ngón tay về, khẩn trương nhìn Mộ Dung Thất Thất:”Nó, sao nó lại khóc a?”
Ý ở ngoài lời nói, ta đây cái gì cũng không làm!
Bộ dáng “ngốc nghếch” của Phượng Thương, chọc cho Mộ Dung Thất
Thất cười, Hoàn Nhan Minh Nguyệt ở bên cạnh cũng cười .”Hài tử đói
bụng! Cho nên mới khóc!”
Hoàn Nhan Minh Nguyệt tiến lên, đem trẻ mới sinh ôm đặt ở trong ngực
Mộ Dung Thất Thất, nhìn hài tử ở trong ngực Mộ Dung Thất Thất chăm
chú bú sữa, Phượng Thương rốt cuộc biết nghĩa của hai từ hạnh phúc.
Chờ Tiểu bảo bảo mới sinh ăn no, Hoàn Nhan Minh Nguyệt ôm bảo bảo
ra khỏi Thính Tùng Lâu.
“Mau, mau tới để cho ai gia xem một chút!” Khi Đông Phương Lam
nhận lấy tiểu bảo bảo, tay có chút run rẩy, chờ thấy được bộ dáng hài tử,
Đông Phương Lam nở nụ cười, “Lông mày, ánh mắt giống như Phượng
Thương, lỗ mũi cùng miệng giống như Thất Thất! Là một đứa bé trai khỏe
mạnh! Đến, để cho ông ngoại hắn ôm!”
Phượng Tà lần đầu tiên ôm đứa trẻ, có chút khẩn trương. Hài tử mới sinh
mềm nhũn, Phượng Tà sợ mình khí lực quá lớn, làm chau bị thương, chỉ có
thể căng người, vẫn duy trì một tư thế.
“Không phải là như vậy !” Hoàn Nhan Minh Nguyệt điều chỉnh tư thế
Phượng Tà “Ôm tiểu hài tử như vậy mới có thể khiến nó thoải mái!”