Mộ Dung Tâm Liên lúc này mới nhìn thấy trong đôi mắt sưng húp như
quả đào kia chứa đầy dục vọng, nàng liên tiếp lui về phía sau, nhưng bởi vì
thân thể yếu ớt, không có lui hai bước đã bị bàn tay to của cai ngục bắt
được.
“Buông! Ta là Tĩnh Vương Trắc phi! Khốn kiếp! Buông! Ngươi thật to
gan!” Mộ Dung Tâm Liên liền giãy dụa, bất quá ban ngày đã hao hết đấu
khí, toàn thân một chút khí lực cũng không có, căn bản là không phải là đối
thủ của tên cai ngục thân cường thể tráng, không bao lâu, đã bị lột sạch sẽ.
“Không hổ là nữ nhân của Vương gia, da thịt non mịn a!” Cai ngục ánh
mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Dung Tâm Liên, nước miếng hơi kém
một chút nữa đã chảy ra. Bạch hoa nhuyễn ngọc kích thích giác quan của
tên cai ngục, không đợi được thêm được nữa, hắn quơ tay vài cái đã cởi
sạch chính mình.
“Van cầu ngươi, đừng! Ta mới vừa đẻ non, không được . . . . . .”
Mộ Dung Tâm Liên chảy nước mắt, dùng sức xô đẩy cai ngục đang ở
trên người chính mính ra, nhưng sức lực của nàng quá mức yếu ớt, quả đấm
nện trên người tên kia tựa như mưa nhỏ rơi xuống mặt đất, một chút hiệu
quả cũng không có.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi liền theo ta đi! Gia gia có hảo hảo thương yêu
ngươi”
“A! Súc sinh……..ô ô ô…….cút ngay…….”.
Trước cửa lao , mờ mờ dưới ánh nến, bóng hình trên tường ra sức quấn
lấy nhau, miệng của Mộ Dung Tâm Liên bị bàn tay to của cai ngục che lại,
nước mắt tuyệt vọng chảy xuống hai má, rơi vào tóc đen xỏa dài trên rơm
rạ, từng giọt trong suốt long lanh, mang theo vô hạn phẫn hận……cùng
khuất nhục và không cam lòng.