Trong địa lao, Mộ Dung Tâm Liên vẻ mặt tái nhợt, cầm lấy cửa lao,
“Thả ta ra ngoài! Ta là Tĩnh Vương Trắc phi! Thả ta ra ngoài, ta bị oan!”
“Kêu la cái gì, hơn nửa đêm còn để người khác ngủ hay không? !” Đội
trưởng nhà lao đi tới, vung roi lên vút vài phát, “Nếu còn không câm
miệng, Lão tử đánh chết ngươi!”
Ăn đau, Mộ Dung Tâm Liên liền nhu thuận, không hề la hét ầm ĩ nữa,
mà là nắm ống quần của tên cai ngục, run rẩy cầm lấy chiếc vòng vàng trên
tay đưa lên, “Van xin ngươi giúp ta một chút, đi một chuyến đến Tĩnh
Vương phủ, Tĩnh Vương nhất định trở lại cứu của ta! Van cầu ngươi!”
Thầm suy đoán giá trị của chiếc vòng vàng trong tay, đội trưởng nhà lao
nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng vàng, ánh mắt đảo loạn
trên người Mộ Dung Tâm Liên
“Còn có những thứ này, những thứ này, cũng có thể cho ngươi!”
Nhìn ra lòng tham của người này, Mộ Dung Tâm Liên vội vàng cởi tất cả
vàng bạc châu báu trên người ra, đưa cho tên cai ngục, “Nếu như ta có thể
ra ngoài, nhất định báo đáp đại ân đại đức của ngươi! Cầu xin ngươi, giúp
ta tìm Tĩnh Vương gia, ta là ái phi của hắn, hắn nhất định sẽ giúp ta giải
oan!”
“Cũng không tồi!” Đội trưởng nhà lao đem tất cả bảo bối cất xong, quay
trở lại chỗ Mộ Dung Tâm Liên, mở cửa, cai ngục cười toe toét lộ một hàm
răng vàng đi tới trước mặt Mộ Dung Tâm Liên.
“Tiểu mỹ nhân, muốn gia gia giúp ngươi đi ra ngoài, cũng được! Bất quá
ngươi phải cho huynh đệ của gia gia khoái hoạt khoái hoạt!”
“Ngươi muốn làm gì!”