“Không phải còn có vương gia sao! Có vương gia, ta sẽ không sợ!”
Mộ Dung Thất Thất trả lời nửa thật nửa giả, câu nói này lại khiến
Phượng Thương cực kỳ uất ức. Nàng như vậy, nguyên lai là do có hắn! Lập
tức một cỗ tự hào của nam nhân hiện ra trong lòng Phượng Thương. Nàng
tín nhiệm hắn như vậy, đem hắn làm đại thụ trong lòng mình, hắn sa có thể
khiến nàng chịu ủy khuất được!
Vươn tay, Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất vào lòng mình,
dùng cằm cọ xát mái tóc đen của nàng, trong lòng ngọt nào. Nguyên lai
cảm giác có người dựa vào mình là tốt như vậy! Nếu quả thật tốt như vậy,
hắn tình nguyện vì nàng che nắng che mưa, để cả đời này, nàng đều dựa
vào hắn. “Khanh khanh nói như vậy khiến lòng ta thật vui vẻ. Khanh khanh
yên tâm, ta nhất định cho người đoạt đầu danh trở về cho nàng!”
Lời nói của Phượng Thương ngập tràn ý cưng chìu sủng nịch, vang lên
bên tai Mộ Dung Thất Thất.
Nam nhân này chắc chắn như vậy, giống như lời tuyên thệ khiến cho
người nghe ai cũng ấm áp trong lòng. Mới vừa rồi bị Đông Phương Lam
gây khó dễ trước mặt mọi người, nàng trả lời như vậy cũng chỉ vì nghĩ
muốn áp chế mọi chuyện, thật sự không phải bởi vì yêu thích vị trí Nam
Lân Vương phi. Hiện tại người nam nhân này lại dành cho mình lời hứa
son sắt như vậy khiến cho nơi nào đó cứng rắn trong lòng Mộ Dung Thất
Thất chậm rãi mềm dần.
Thấy đôi mắt đẹp chứa ý xuân của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất
có chút si mê. Nàng phải đáp trả hắn như thế nào đây? Nàng chưa bao giờ
bối rối, cũng chưa từng nếm qua tình yêu, hiện tại đối mặt với vet nhu tình
như nước, nhiệt tình cuồng loạn của hắn, nàng thế nhưng có chút luống
cuống tay chân, không biết nên làm thế nào mới tốt….