QUYỀN LỰC THỨ TƯ - Trang 373

Khi Sharon vừa kịp ngồi vào, Armstrong liền bảo lái xe đưa họ ra sân

bay.

“Nhưng hành lý của em còn chưa được mang xuống,” Sharon nói.
“Thì nó sẽ được gửi sau. Anh không thể lỡ chuyến bay này.”
Suốt dọc đường đến sân bay Sharon không nói lời nào. Khi tới nơi,

Arrmstrong sờ vào hai chiếc vé ở túi trong, để chắc là anh không để quên
chúng. Họ ra khỏi xe, và anh đề nghị Skycap gửi thẳng hành lý của anh tới
London, sau đó bắt đầu chạy bổ tới nơi kiểm tra hộ chiếu, với Sharon theo
sau gót.

Họ nhanh chóng được dẫn thẳng tới cửa ra, nơi một nữ chiêu đãi viên

đang kiểm tra hành khách. “Đừng lo, thưa ông,” cô nói. “Ông bà vẫn còn
dư một hai phút. Ông bà có thể thở lấy hơi.”

Armstrong lấy hai chiếc vé từ túi ra và đưa cho Sharon một chiếc. Một

nhân viên kiểm tra vé của anh, và anh vội vã theo hành lang dài dẫn tới
chiếc máy bay đang đợi.

Sharon đưa vé của cô. Người nhân viên nhìn nó và nói, “Thưa bà, vé của

bà không phải là chuyến bay này.”

“Anh nói gì vậy?” Sharon kêu lên. “Tôi đã đặt vé khoang hạng nhất

trong chuyến bay này cùng ông Armstrong. Tôi là trợ lý riêng của ông ấy.”

“Tôi chắc vậy, thưa bà, nhưng tôi e rằng chiếc vé này chỉ có giá trị cho

chuyến bay chiều của hãng Pan Am. Tôi sợ là bà sẽ phải đợi lâu.”

***

“Em đang gọi từ đâu đấy?” Anh hỏi.
“Sân bay Kingsford Smith,” nàng đáp.
“Vậy thì em có thể mua vé trở lại đây trên cùng một máy bay.”
“Tại sao? Vụ làm ăn đổ bể rồi à?”
“Không, bà ta ký rồi, nhưng với giá khác. Vấn đề nảy sinh ở cuốn tiểu

thuyết của bà Sherwood, và anh nghĩ rằng em là người duy nhất có thể giải
quyết việc đó cho anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.