cây có hương, những thứ này nuôi những đàn ong mật cũng như những con
chim sâu chỉ sống bằng loại thức ăn đó thôi, đến cá cũng rất muốn thưởng
thức thứ của ngọt này nó nhỏ xuống từng giọt và chảy vào trong sông.
Trong ngôi đền này hay ngôi đền nọ, có một buổi lễ hay một đám cưới
thường được tổ chức có trống, kèn, và những đám rước đi theo. Kamban đã
tả từng tiếng, từng cảnh, và từng mùi hương của vùng quê, ông cũng ghi cả
những đống rác có những con quạ và gà đang bới tìm trong đó.
Kôxala là một nước rộng lớn và không mấy ai có thể đi suốt từ đầu nọ
tới đầu kia. Ađôdia là thủ đô của nó – một thành phố với rất nhiều cung
điện, nhà cửa, hồ nước, công viên, và những thành quách cùng với Hoàng
cung nổi bật
trùm lên trên tất cả. Thành phố trang nghiêm và có thể so sánh với
Amravati, thành phố thần tiên của Indra, hay thành phố Alkapuri của
Kubêra. Đứng đầu thủ đô và cả nước này là Hoàng đế Đaxaratha, người đã
trị vì với tình thương yêu và long dũng cảm và đã được thần dân yêu mến,
kính trọng và được hưởng phúc lành theo nhiều cách. Nỗi buồn lớn nhất
của ông ta là không có con.
Một hôm, ông gọi vị cố vấn của ông, Đạo sĩ Vaxixta, vào triều và nói:
“Ta đang có một nỗi buồn. Triều đại lẻ loi đang đến ngày chấm dứt đối với
ta. Khi ta không còn nữa, ta sẽ không có người nối ngôi, Ý nghĩ đó dày vò
ta. Quân sư hãy cho ta biết có cách gì để cứu vãn không? ”.
Đến đây, Vaxixta nhớ lại một sự kiện ông ta đã được chứng kiến qua
cái nhìn bên trong của ông. Có một thời, các vị thần kéo nhau thành một
đoàn đến trước mặt Thần tối cao Vixnu và kêu gọi Người giúp đỡ. Họ trình
bày: “Những pháp thuật cao siêu mà chúng tôi có được qua nhiều công phu
tu luyện khắc khổ và cầu nguyện đã bị con quỷ mười đầu Ravana chiếm
đoạt và giờ đây chúng dọa sẽ tiêu diệt tất cả các thế giới của chúng tôi và
bắt chúng tôi làm nô lệ. Chúng cứ ngang nhiên tiếp tục sự nghiệp bạo tàn
của chúng, xóa bỏ tất cả mọi thứ đạo đức và lòng thiện mà chúng tìm thấy