RANGE - HIỂU SÂU BIẾT RỘNG KIỂU GÌ CŨNG THẮNG - Trang 157

Nghiên cứu về sự chuyên chú hấp dẫn tôi một cách cảm tính. Trong

cách sử dụng từ này theo lối phi khoa học và thông tục, tôi có xu hướng
nghĩ rằng tôi có rất nhiều tính cách đó. Sau khi chạy bộ và chơi bóng bầu
dục, bóng rổ và bóng chày tại một trường trung học công lập lớn – và tôi
chỉ cao 1m68 – tôi gia nhập đội chạy số 1 đại học và trở thành vận động
viên chạy 800m.

Thành tích của tôi đã không tiệm cận với người chạy 800m tệ nhất

trong đội sinh viên năm nhất của trường; tôi đã “oanh liệt” giành được danh
hiệu người tệ nhất. Tôi được phép tiếp tục luyện tập với đội vì dù sao
không được chọn đi huấn luyện hoặc thi đấu xa thì cũng chẳng tiêu tốn gì
cả, kể cả giày được phát cho các tân binh. Khi nhóm huấn luyện đến Nam
Carolina để tập luyện trong kỳ nghỉ xuân, tôi ở lại trong khuôn viên yên
tĩnh kỳ lạ của trường đại học chứ không về nhà, để không mất tập trung lúc
luyện tập. Tôi chật vật với việc tập luyện trong hai năm, khổ sở vì những
bài tập gây nôn mửa và các cuộc đua làm người tôi bầm dập, trong khi các
tân binh sáng giá lại bỏ cuộc và được thay thế bởi những người khác. Có rất
nhiều ngày (tuần, cả tháng hoặc cả ba thời điểm đó) tôi cảm thấy có lẽ nên
bỏ cuộc. Nhưng tôi đã tiếp cận được loại hình huấn luyện phù hợp với mình
và đã tiến bộ. Trong mùa thi đấu vào năm cuối đại học, tôi đã phá vỡ kỷ lục
Top 10 vận động viên hàng đầu trong mọi thời đại của trường đại học ở các
bộ môn thi đấu trong nhà, và là thành viên của đội tuyển tiếp sức đã tạo nên
kỷ lục của trường đại học. Người duy nhất trong lớp tôi giữ kỷ lục đại học
là bạn cùng phòng gan góc của tôi, một vận động viên dự bị khác. Gần như
toàn bộ thành viên được tuyển vào cùng năm với chúng tôi đều bỏ cuộc.
Vui vẻ thay, tôi đã được trao Giải thưởng tưởng niệm Gustave A. Jaeger
dành cho vận động viên “đạt thành tích thể thao đáng kể mặc dù phải đối
mặt với thử thách và khó khăn bất thường” – “thử thách và khó khăn bất
thường” của tôi chính là thành tích hết sức tệ hại lúc bắt đầu. Sau lễ trao
giải, huấn luyện viên trưởng, người mà tôi ít nói chuyện trực tiếp vì là vận
động viên dự bị, chia sẻ rằng ông ấy cảm thấy tiếc cho tôi khi chỉ được xem
tôi tập luyện vào năm thứ nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.