RANH GIỚI - Trang 1005

Bao nhiêu những nhớ thương, những lo âu đã kìm nén suốt mấy ngày

qua, vậy mà cũng chẳng được vỡ òa. Chỉ có thể lặng nhìn nàng qua dòng lệ
nhòa với xiết bao nỗi xót xa.

Hơi thở nàng vẫn đều đều trong cơn ngủ say. Tôi có thể cảm nhận rõ

những đau khổ cùng cực và cả tuyệt vọng nữa, không thể giấu nổi qua đôi
mắt mệt mỏi đang nhắm nghiền kia.

- Nếu như cho anh được chọn lại, anh vẫn nguyện làm anh chàng đứng

dưới gốc cây dõi theo em bất kể nắng mưa. Cùng em đi qua những ngày
tháng ngọt ngào bên hồ nước, cánh đồng, bên ánh hoàng hôn của năm xưa,
bên tất cả những gì mà tình yêu chúng ta thuộc về... - Tôi ngậm ngùi.

- Nhưng em à, những dự định, những hứa hẹn, và bản cam kết,... chúng

ta đang ở đâu trong tất cả?

- Anh luôn tâm niệm một sự biết ơn với cuộc đời vì đã cho mình gặp

nhau. Nhưng lại hận số phận đã đưa đẩy đến những nghiệt ngã đắng cay,
khiến chúng ta phải xa rời nhau. Anh đã làm gì sai, em lại càng không, và
tình yêu có lỗi gì chứ? Sao lại áp đặt những nghiệp chướng phũ phàng đến
như vậy?

- Đừng bảo anh không được khóc... Anh có thể đứng dưới mưa dõi theo

em, có thể bỏ cả cuộc đời để đi tìm em, có thể buông xuôi cuộc sống vì em.
Nhưng nhìn em thế này là quá sức, quá sức chịu đựng của anh mất rồi!

Khung cảnh căn phòng tĩnh lặng đến ngột ngạt. Chỉ nghe tiếng gió khẽ

vi vu ngoài cửa sổ, tiếng anh Toàn thở dài và lời nói của tôi thì thầm độc
thoại trong những thổn thức nghẹn ngào.

- Thôi được rồi, có nói nhiều nhiều nữa thì Ngọc cũng đâu có nghe thấy!

Giờ thì cậu có thể yên tâm mà về, đợi vài hôm nữa bạn ấy tỉnh táo hoàn
toàn thì cậu lại vào tiếp, khi đó tha hồ mà tâm sự giãi bày! - Anh Toàn đặt
tay lên vai tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.