RANH GIỚI - Trang 1115

Một quãng đường không dài với sự trưởng thành của một con người,

nhưng nó lại miên man bất tận trong tư tưởng của tôi... miên man trong một
thứ gọi là NỖI NHỚ...

Và khi tôi mệt mỏi, tôi dừng lại. thực tại ở không gian tối om, trong căn

phòng này, với những hạt mưa lách tách rơi bên ngoài đã quay trở về.

Tâm trí tôi lại dồn hết vào cánh tay đang ôm lấy mình, run run....

- Sao anh cứ im lặng! - Giọng nói của nàng cất lên, xóa tan bầu không

khí im ắng đang bao trùm nãy giờ.

- Anh... - Tôi ngập ngừng.

- Anh đang... nghĩ về nó!

- Điều gì?

- Nỗi nhớ... - Tôi thở nhẹ qua lời nói.

- Đâu quá trừu tượng lắm đâu anh! - Nàng ngả đầu vào vai tôi.

- Nhưng...

- Nhưng nó làm anh bối rối sao!?

- ...

- Anh à, câu hỏi này... có thể chúng ta sẽ phải dành cả một cuộc đời để

đi tìm câu trả lời, và dành hết tuổi thanh xuân để nghĩ về nó. Nên em cũng
không ngạc nhiên khi anh đang trăn trở... chỉ là...

Tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng ấm từ má nàng thấm qua vai

mình...

- Đừng như vậy nữa em! - Tôi đưa tay lần mò tới má nàng, khẽ quệt nhẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.