RANH GIỚI - Trang 816

ở lại vì không muốn nàng lo lắng, và cũng không muốn sự việc phá hỏng đi
chuyến ra Bắc lần này của nàng, nhưng xem ra tôi mới là kẻ đuối lý.

Tất cả nhóm cùng vội vàng thay đồ, dọn dẹp hành trang. Rồi mau chóng

khởi hành về Phúc Yên.

Mộc Châu lúc ấy là hơn 5 giờ sáng rồi... tôi hận không thể mọc cánh để

bay ngay về nhà lúc này...

*****

Chúng tôi bỏ qua tiết mục ăn sáng. Trả phòng nhà nghỉ rồi rời khỏi Mộc

Châu. Đi với tốc độ nhanh nhất có thể, trên đường đi tôi tóm lược sơ qua
tình hình, mà thực tế tôi cũng chỉ biết gói gọn trong cái tóm lược ấy chứ
cũng chẳng biết thêm gì hơn. Đến 8h sáng khi đang nghỉ ở đèo Đá Trắng,
tôi điện tiếp về nhà thì bác Phan nói là đã báo công an sau khi biết tôi đang
ở Mộc Châu cùng nhóm bạn chứ không phải đang ở Hà Nội. Hiện tại đội
hình sự vẫn đang khám nghiệm hiện trường ở nhà tôi, tinh thần của mẹ đã
ổn định hơn, sau khi lấy lời khai xong thì đang truyền nước. Tôi tạm thời
yên tâm hơn.

_Em à ! Khổ quá, mẹ anh đã đủ lắm rồi, em đừng khóc nữa được không

? -Tôi quay lại phía sau gắt gỏng.

Bốn chiếc xe phóng như bay trên đường trong vội vã. Khắc hẳn với sự

hào hứng lúc đi, lần này khuôn mặt ai cũng tỏ vẻ khẩn trương. Khung cảnh
nắng gió vẫn rực rỡ, nhưng thay vào sự hồ hởi háo hức là những lo lắng
nặng trĩu bao trùm.

_Khổ thân bác, phụ nữ lại ở nhà một mình thân cô thế yếu. Chắc bác sợ

lắm ! - Nàng vẫn cứ sụt sịt sau lưng tôi.

_Anh đã sốt ruột lắm rồi, xin em đừng nói nữa ! -Tôi ngậm ngùi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.