RANH GIỚI - Trang 831

Tôi và mẹ ngày xưa sống nhờ vào đùm bọc bên ngoại lúc tôi mới sinh,

nên trong mắt dì và các cậu, tôi lúc nào cũng chỉ là thằng trẻ ranh đen như
chấy, suốt ngày cởi truồng chạy lông nhông ngoài bờ đê bên bờ sông Lô
ngày xưa.

*****

Mua cháo xong, tôi cầm về phòng. Bác Phan và bá Sử cũng về từ lúc

nào, chỉ còn nàng đang ngồi trò chuyện với mẹ tôi thôi. Phải công nhận là
nàng khéo, mới đi có mươi mười phút mà nàng đã có thể nói chuyện thân
mật với mẹ, chẳng còn cảm giác ngại ngùng ban đầu nữa. Khuôn mặt mẹ
như giãn ra, hết mệt mỏi, thần thái cũng khá hơn nhiều. Tôi cứ đứng trước
cửa phòng nhìn mà quên cả mang cháo vào cho mẹ.

_Anh ! Đưa em... ! -Quay ra nhìn thấy tôi, nàng vội đứng dậy đỡ lấy bát

cháo và cả thìa.

_Rót cho em cốc nước nữa !

_À ừ ! -Tôi làm theo lời nàng như một cái máy. Rót nước và bưng lại

chỗ nàng và mẹ.

_Bác phải ăn hết bát này thì con trai bác mới hết lo lắng, dọc đường về

anh ấy cứ nhấp nhổm hoài ! -Nàng đưa thìa cháo lên miệng chu môi thổi.
Rồi cẩn thận bón cho mẹ.

_Cảm ơn cháu... bác ngại quá... -Mẹ vừa ăn vừa nói.

_Sao phải ngại, bác cứ coi như cháu là con... con cháu trong nhà đi ! -

Nói đến từ con nàng thoáng ngập ngừng, đôi má hơi ửng hồng.

Tôi sao không biết điều nàng vừa liên tưởng thoáng qua theo lời nói ấy.

Tôi tủm tỉm cười, chống tay lên giường nhìn nàng. Nàng liếc qua tôi, thấy
thế thì đôi má ửng hồng dần chuyển sang đỏ lựng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.