RANH GIỚI - Trang 869

Nhưng sao đoàn tàu dài thế không biết, nó cứ chạy mãi, chạy mãi, chẳng

biết khi nào mới đến toa cuối. Khiến tôi sốt ruột kinh khủng.

-Khốn thật ! -Tôi nghiến răng, nắm chặt tay.

Nhưng rồi toa cuối cùng của đoàn tàu cũng vụt qua. Tôi chưa kịp mừng

rỡ thì sự hốt hoảng lại bao trùm tâm trí... vì nàng đã không còn đứng ở bên
kia đường ray nữa rồi.

-Không ! Không thể nào !! - Tôi choáng váng, vội nhào xuống đường

ray. Thảng thốt nhìn quanh, rồi chạy theo đoàn tàu...

Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi... đến khi không còn sức lực nữa... tôi mới

gục xuống, nhìn đoàn tàu đi xa, phả lại làn khói đen bay phảng phất trên
nền trời đỏ thẫm của ánh hoàng hôn đang sắp lụi tàn...

-Một lần thôi ! Chỉ một lần đã là quá đủ rồi !

-Ngoc ơi ! Anh xin đấy !! - Tôi gào lên trong tuyệt vọng, hình ảnh đoàn

tàu cùng ánh hoàng hôn cứ nhòa dần theo làn nước mắt đang trào dâng trên
khóe mi.

***

-Đã bảo uống ít thôi ! Không thấy anh vào bác cứ hỏi !

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Tôi mở bừng mắt ra. Thấy nàng

đang lấy chiếc khăn dấp nước lạnh chấm chấm lên trán tôi.

-Anh mơ gì mà cứ gào lên vậy ? Làm em hết cả hồn ! - Nàng thở dài.

Tôi vội vùng dậy chạy ra ngoài phòng khách. Thấy giường chiếu chăn

màn vẫn xếp gọn gàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.