RANH GIỚI - Trang 868

ai, chăn gối xếp gọn gàng, bọn nó cũng đi đâu hết rồi ?

Tôi lấy bình nước tu ừng ực, nước chảy xuống đâu là thấy mát rượi tới

đó, cảm giác khô họng vụt tan biến.

Cái lũ bạn chết tiệt, rồi cả nàng nữa. Đi đâu mà lại để mình nằm lại một

mình thế này. Tôi thọc tay vào túi quần rúi điện thoại ra....

-Đoàng !!!! - Một tiếng sét rền vang trời, khiến tôi giật thót cả người.

Đánh rơi luôn cả điện thoại, pin và máy văng mỗi thứ một nẻo.

Bỗng tôi nghe tiếng mưa rào rào như trút nước ở bên ngoài... Lẫn trong

tiếng mưa... hình như ...có tiếng khóc....

-Ngọc ! Ngọc ! - Tôi hoảng hồn bước lại mở toang cửa ra, ánh chớp nhì

nhằng, từng hạt nước bắn vào mặt lạnh buốt. Tôi vội đưa tay vuốt mặt.

-Ngọc ! Em ...- Vuốt mặt xong tôi bước hẳn ra gọi nàng, nhưng chợt

sững lại khi thấy quang cảnh xung quanh không phải là nhà mình nữa.

Tôi đang đứng ở cái ga tàu quen thuộc năm xưa... Xung quanh ảm đạm

vẫn như ngày nào...

Chợt tôi thấy bên kia đường ray, một người con gái đang đứng nhìn tôi.

Tôi đưa tay dụi mắt, định thần lại. Là nàng chứ ai.

-Ngọc ! Sao em lại ra đây ?? - Tôi thở phào, đưa tay bước tới đón nàng.

-Tu... tu... tu.... !!! -Bỗng tiếng còi tàu hú vang khiến tôi giật mình lùi

lại. Một đoàn tàu phóng vụt qua.

-Đợi anh tí nhé, anh qua với em ngay đây !! - Tôi đưa tay lên miệng, cố

nói to để át tiếng xình xịch của đoàn tàu, rồi giơ tay lên vẫy vẫy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.