RANH GIỚI - Trang 873

- Em hiểu, nhưng sao vẫn không thể không cảm thấy buồn ? - Nàng ngả

đầu vào vai tôi.

- Sẽ còn gặp lại, nhiều... nhiều nữa... rồi sẽ đến một ngày không điều gì

có thể chia cắt được chúng ta ! Em à ! - Tôi dịu dàng vuốt nhẹ lên mái tóc
nàng.

- Hai đứa kia nấu cái gì mà lâu thế ? Tao sắp chết đói đến nơi rồi !! -

Bỗng giọng cậu Cảnh oang oang từ nhà trên nói vọng xuống.

Hai chúng tôi giật bắn người, rời nhau ra.

- Đây đây ! Cháu xào nốt thịt bò là xong rồi cậu ạ ! - Tôi vội trả lời cậu.

- Tưởng chúng mày đang xào "mầm đá" dưới đó chứ ? - Không ạ ... cậu

có làm tí cay cay không ? - Đương nhiên rồi, tao cũng muốn xem tửu lượng
của thanh niên phố nó ra làm sao ! - Cậu Cảnh khoái chí cười khà khà. - Ok
cậu !

- Em đi rửa tay đi, để anh làm nốt cho ! - Tôi quay sang nàng mỉm cười.

- Thôi để em làm, anh xào cái gì cũng mặn chát, em nghe Hòa kể rồi ! -
Nàng tỏ vẻ không đồng tình lắm. - Nãy giờ có muối đã mặn sẵn rồi mà, anh
không dám cho thêm gì nữa đâu ! - Tôi nháy mắt trêu nàng. - Nào ! Rửa tay
và dọn bát đũa đi ! - Thấy nàng còn ngần ngừ tôi liền giục.

Nàng hơi lườm tôi, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi rửa tay và dọn mâm.

Không khí u ám bất chợt ùa đến lúc nãy đã vụt tan biến. Cứ bình thường

như thế này có phải hay hơn không ? Tôi vừa thái hành vừa ngẫm nghĩ...

***

Cũng may có mẹ nên ông cậu ruột không bắt uống nhiều, chỉ thấy hơi

tây tấy thôi. Chứ quá chén tí lại lăn quay ra ngủ như hôm qua thì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.