RANH GIỚI - Trang 951

- Ngọc ! - Tôi gọi lớn.

Nàng ngoảnh lại, bốn mắt chúng tôi lại nhìn nhau... khung cảnh ở đồn

công an năm xưa lại hiện về ám ảnh. Những ánh mắt như muốn thu hết
những hình ảnh cuối cùng về nhau, thắt lại trong nỗi xót xa vô bờ bến...

- Bản cam kết... - Tôi đưa tay lên áp vào ngực. Môi run run nở nụ cười

tê tái.

Nàng như định chạy lại phía tôi, nhưng đã bị Nhật Huy giữ chặt. Hình

ảnh cuối cùng tôi thấy trước khi mọi thứ nhòa đi, là đôi mắt tuyệt vọng, và
đôi môi mím chặt như cố kìm nén tiếng khóc và nỗi đau đang xoáy tận tâm
can...

Chiếc xe phóng vút đi trong màn mưa mỗi lúc một dày hơn...

Tất cả hội bạn đứng xung quanh không ai nói một câu nào. Mà có lẽ

cũng chẳng biết nói gì trong hoàn cảnh này, mọi ánh mắt đều dồn vào tôi
với sự thương cảm.

Chợt có hai cánh tay sốc nách hai bên lôi tôi đứng dậy...

- Đi vào phòng đã cậu ! - Hòa nhẹ nhàng khuyên nhủ.

- Đại ca...! Đàn ông cứng rắn tùy lúc, nhưng khi cần giải tỏa bớt nỗi đau

thì vẫn cứ nên khóc... - Sơn khoác vai tôi an ủi.

Tôi ngước lên nhìn trời, từng hạt mưa phùn táp vào mặt...

Có những nỗi đau mà chẳng cảm thấy đau... có những nỗi tuyệt vọng mà

chẳng thể tuyệt vọng hơn được nữa... Nó như đã chạm ngưỡng giới hạn
cuối cùng...

Tâm trạng tôi buông thõng với những trống trải mênh mông... Phải

chăng tận cùng của nỗi đau và tuyệt vọng chính là sự khô hạn của tâm hồn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.