RANH GIỚI - Trang 950

phải tạm để bố con ở lại nhờ người chăm sóc để ra đây. Giờ con về đi... về
với bố ... đi con!

Nàng sững người, rồi ngồi thừ ra. Khuôn mặt thất thần. Tôi cũng không

biết phải làm sao cả. Không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này.

- Thím ơi! Sắp trễ giờ bay rồi! - Bà chị con nhà bác có vẻ sốt ruột.

- Ngọc! Em phải hiểu những sai lầm của mình đã đẩy tình hình ra nông

nỗi này. Nhưng giờ chỉ cần em về là mọi chuyện sẽ lại ổn, có em bên cạnh
chú sẽ mau chóng bình phục thôi, đứng dậy đi! - Chị ấy nhìn nàng nói tiếp.

- Chị ấy nói phải! - Tôi buông tay nàng ra.

- Anh... ! - Nàng hoảng hốt chộp lại tay tôi, run run nắm chặt.

- Em đừng nói gì nữa! - Tôi quay sang nàng, đưa tay quyệt nước mắt

cho nàng. Nhưng nước mắt tôi thì tuôn rơi nóng hổi.

- Gia đình vẫn là quan trọng nhất, hãy về chăm sóc bố. Khi nào mọi

chuyện ổn, mình sẽ gặp lại nhau sau. - Mỗi lời tôi nói ra như những mũi dao
đang xoáy ngược vào tim, nhất là cái từ "gặp lại" nó khiến tôi thấy đau và
khó thở vô cùng.

- Hiếu nói đúng đấy em! Giờ hãy suy xét điều gì mới là quan trọng! -

Nhật Huy bước lại cầm tay nàng và kéo nàng dậy.

Nàng loạng choạng đứng dậy, tay kia vẫn luống cuống níu giữ lấy bàn

tay tôi. Nhưng đã đến lúc tôi phải buông... và tôi đã buông...

Hai bàn tay chới với rời nhau trong nỗi vô vọng...

Nhật Huy kéo nàng đi, bước lại chỗ chiếc xe đang đậu. Mẹ nàng và bà

chị cũng bước theo sau... không nói thêm một lời nào. Tôi vẫn đang quỳ
dưới đất, đôi mắt vô hồn nhìn theo từng bước chân của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.