RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 12

QUÝ ÔNG ĐÁNH CƯỢC

LONDON, THÁNG MƯỜI 1873

Đêm nay là buổi cuối của một đợt công diễn khá ngắn ngủi. Lâu nay

Prospero Người Mê Hoặc không bỏ bùa sân khấu London, và vé đặt chỉ cho
một tuần biểu diễn, không có suất diễn buổi chiều.

Vé có giá cao ngất trời nhưng đã bán hết veo, và nhà hát chật kín người,

nhiều phụ nữ cầm quạt phe phẩy trước ngực để xua bớt cái nóng đặc quánh,
dù bên ngoài tiết trời thu đã lạnh.

Một khoảnh khắc trong buổi biểu diễn, từng chiếc quạt nhỏ ấy bỗng biến

thành chim, cho đến khi cả một đàn chim khiến nhà hát vỡ òa trong hàng
tràng vỗ tay liên tiếp. Khi mỗi con chim trở lại là chiếc quạt gấp gọn, nhẹ
nhàng đáp xuống lòng đúng người chủ của mình, tiếng vỗ tay còn giòn giã
hơn nữa, dù vài người quá sững sờ chẳng vỗ tay nổi, cứ trầm trồ lật đi lật lại
chiếc quạt lông vũ trong tay, chẳng còn để tâm đến cái nóng nữa.

Một người đàn ông mặc bộ vét xám ngồi ở lô bên phía trái sân khấu

chẳng mảy may vỗ tay. Không tán thưởng tiết mục ấy, cũng như bất cứ tiết
mục nào khác trong suốt đêm diễn. Toàn bộ thời gian, ông ta quan sát người
đàn ông trên sân khấu bằng ánh mắt từ tốn và không để sót chi tiết nào.
Không một lần nào ông ta đưa bàn tay đi găng lên vỗ. Thậm chí ông ta cũng
chẳng buồn nhướng mày trước những pha xuất sắc khiến khán giả đồng loạt
vỗ tay hay há hốc miệng kinh ngạc, hoặc trước những tiếng kêu đầy thảng
thốt thỉnh thoảng vút lên từ những khán giả đang say sưa theo dõi.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, người đàn ông mặc đồ xám thong thả đi

qua đám đông khán giả ở hành lang nhà hát. Ông ta lách qua một tấm rèm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.