RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 136

“Cậu muốn gì?” ông hỏi.

“Con muốn biết mình làm có tốt không,” Marco đáp.

Ông thầy nhìn anh trong chốc lát, nét mặt vẫn không hề biểu lộ chút cảm

xúc nào.

“Cậu đang làm đủ,” ông nói.

“Thử thách sẽ diễn ra như vậy sao?” Marco hỏi. “Từng người điều khiển

rạp xiếc phải không? Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu ạ?”

“Cậu có một địa điểm để thi đấu,” người thầy nói. “Cậu phô bày hết

những khả năng của mình và đối thủ của cậu cũng vậy. Hai bên không cản
trở công việc của nhau. Sẽ còn tiếp diễn như vậy cho đến khi có một người
chiến thắng. Có gì phức tạp đâu.”

“Con không nghĩ mình đã hiểu luật chơi,” Marco nói.

“Cậu không cần hiểu mà cần tuân thủ nó. Ta đã nói rồi đấy, cậu đang làm

đủ.”

Ông định rời đi nhưng rồi nán lại.

“Đừng làm như thế nữa,” ông nói, chỉ qua vai Marco về phía ô cửa đã

đóng băng.

Rồi ông quay người bước đi một mạch.

Từng biểu tượng trên cửa sổ tan ra, chảy thành những vệt nước vô nghĩa.

• • •

ĐANG LÀ GIỮA NGÀY, rạp xiếc chìm trong yên lặng. Celia Bowen

đứng trước Vòng Đu Quay, ngắm nhìn những sinh vật trắng, đen và màu bạc
nối nhau trôi qua, con nào cũng được đính những dải ruy-băng rất hợp màu,
và không có ai ngồi trên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.