RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 140

THOẠT ĐẦU Marco thường xuyên nhận được thư của Isobel, nhưng khi

đoàn xiếc lưu diễn đến những thành phố và đất nước xa xôi, nhiều lần, đôi
khi nhiều tháng trôi qua bặt vô âm tín.

Khi một lá thư mới cuối cùng cũng đến, Marco còn không kịp cởi áo

khoác mà xé vội phong thư.

Anh lướt qua trang giấy đầy những lời trìu mến hỏi thăm anh sống ở

London thế nào, và giãi bày rằng Isobel nhớ thành phố ấy, nhớ anh ra sao.

Những điều thường nhật trong rạp xiếc được viết ra theo nghĩa vụ, nhưng

với sự chính xác ở-mức-độ-hờ-hững nên Marco không thể hình dung những
chi tiết cụ thể mà anh mong muốn. Cô uể oải viết về những thứ cô cho là
nhàm chán, hành trình và con tàu, dù Marco chắc chắn rằng họ không thể
chỉ đi bằng tàu.

Cảm giác về khoảng cách xa xôi trở nên rõ ràng hơn dù vẫn còn mối liên

hệ mong manh bằng giấy và mực.

Và có quá ít về cô ấy. Isobel thậm chí còn không viết tên cô ấy ra giấy,

chỉ thi thoảng nhắc và gọi cô là ảo thuật gia, một sự thận trọng chính anh đã
đề nghị với cô và giờ thấy hối hận.

Anh muốn biết tất cả về cô ấy. Cô ấy làm gì khi không biểu diễn.

Cô ấy giao lưu với khán giả thế nào. Cô ấy uống trà ra sao.

Anh không thể tự mình hỏi Isobel những điều đó.

Trong phúc đáp thư của cô, anh mong cô hãy tiếp tục viết càng nhiều càng

tốt. Anh nhấn mạnh những lá thư của cô có ý nghĩa thế nào với anh.

Anh lấy những trang kín chữ viết tay của Isobel, với những dòng mô tả

các căn lều sọc và bầu trời lấm tấm sao, gấp những trang ấy thành chim, cho
chúng bay lượn trong căn hộ trống rỗng của mình.

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.