RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 192

Celia sững sờ nhìn anh. Thoạt đầu cô tự hỏi người phụ tá của Chandresh

đang làm cái quái gì ở Prague, cô chưa bao giờ thấy anh rời London. Rồi
tiếp theo là câu hỏi sao anh có thể sở hữu chiếc ô này?

Khi cô đăm đăm nhìn anh, ruột rối như tơ vò, những miếng ghép của câu

đố bắt đầu khớp vào nhau. Cô nhớ lại mỗi lần chạm mặt người đàn ông đang
đứng trước cô trong cơn mưa này, vẻ nhợt nhạt của anh sau màn ra mắt của
cô, hàng năm trời những cái liếc mắt và những lời bình phẩm mà cô ngỡ là
tình cảm thầm kín.

Và ấn tượng thường trực của cô là anh như không thực sự ở đó, hòa mình

quá giỏi vào khung cảnh đến mức có khi cô quên mất hẳn còn có anh trong
phòng.

Trước đây, Celia cho rằng đó là biểu hiện của một phụ tá giỏi, cô không

mảy may nghĩ rằng vẻ ngoài ấy lại dễ khiến người ta lầm tưởng đến vậy.

Cô đột nhiên thấy thật ngớ ngẩn vì chưa từng nghĩ rằng anh có thể là đối

thủ của cô.

Và Celia bật cười, tiếng cười khúc khích không nén nổi hòa cùng nhịp

mưa. Nụ cười của Marco nhạt dần khi anh nhìn Celia, anh chớp mắt cho
khỏi nhòe nước mưa. Celia kiềm chế lại bản thân, cúi chào anh bằng động
tác hoàn hảo. Cô trả lại ô cho anh, run bắn vì mưa chạm vào mình ngay khi
chiếc ô rời ngón tay cô. Anh trả lại cho cô chiếc ô giống hệt.

“Chân thành xin lỗi anh,” cô nói, nét lấy-làm-thú-vị vẫn còn lấp lánh

trong mắt.

“Tôi rất muốn nói chuyện với cô, nếu cô có thời gian uống cùng tôi một

ly,” Marco nói. Mũ quả dưa của anh đã khô trong khi anh cố công vô ích che
ô cho cả hai.

Gió đánh tung những lọn tóc sẫm màu của Celia thành từng dải ướt bám

trên mặt cô trong khi cô quan sát Marco, nhìn vào mắt anh khi những hạt
mưa biến mất khỏi bờ mi anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.