RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 211

Một buổi chiều, khi tấm danh thiếp đã kiên nhẫn nằm phủ đầy bụi hàng

tháng trời, Tara nhặt nó lên bỏ vào túi, rồi ra khỏi nhà, đi tới ga tàu trước khi
cô có thể cân nhắc xem ý định đó hay hay dở.

Tara chưa bao giờ đến khách sạn có chiếc đồng hồ ở trên đỉnh gắn liền với

nhà ga St. Pancras

[25]

ấy, nhưng ngay lập tức cô cảm thấy đây là một chốn

tạm thời. Bất chấp qui mô và sự vững chãi của tòa nhà, có cảm giác như nó
vô thường, một nơi chảy tới không ngừng những vị khách trọ, những kẻ lữ
hành trên đường đến và đi tới các nơi khác. Chỉ nán lại phút chốc trước khi
tiếp tục tới những điểm đến khác.

Tara hỏi quầy lễ tân nhưng họ nói rằng khách sạn không có vị khách nào

tên thế cả. Cô nhắc lại cái tên vài lần sau khi nhân viên lễ tân cứ nghe nhầm
mãi. Cô thử hơn một lần, vì những chữ trên tấm danh thiếp ông Barris đưa
đã bị nhòe, và cô không thể nhớ được cách phát âm đúng. Càng đứng đó, cô
càng cảm thấy không chắc chắn rằng mình đã từng nghe cái tên bị nhòe trên
tấm danh thiếp đó.

Nhân viên lịch sự hỏi liệu cô có muốn để lại lời nhắn không, có thể quý

ông được hỏi chưa tới nhận phòng, nhưng Tara từ chối, cảm ơn nhân viên đó
và cho tấm danh thiếp lại vào túi.

Cô lang thang trong sảnh khách sạn, tự hỏi liệu có phải địa chỉ bị sai,

nhưng ông Barris vốn có bao giờ cung cấp thông tin không chính xác đâu.

“Chào cô Burgess,” một giọng nói cạnh cô vang lên. Cô đã không nhận ra

ông tiến đến, nhưng người đàn ông mà cô vẫn không tài nào nhớ nổi cách
gọi tên đang đứng ngay cạnh cô, trong bộ vét màu xám không lẫn với ai.

“Chào ông,” cô đáp.

“Có phải cô đang tìm tôi không?” ông hỏi.

“Quả đúng thế,” Tara nói. Cô bắt đầu giải thích rằng ông Barris đã gửi thư

cho cô. Cô cho tay vào túi, nhưng lại không thấy tấm danh thiếp nào trong
đó. Cô dừng lại, bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.