RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 291

TÀNG THƯ

LONDON, THÁNG BA 1900

Chandresh Christophe Lefèvre ngồi tại một cái bàn gỗ gụ hoành tráng

trong phòng làm việc, một chai brandy gần cạn ở trước mặt. Một lúc nào đó
vào buổi tối, ông có sẵn một cái ly để uống nhưng rồi lại đặt ở chỗ nào
không rõ. Lang thang từ phòng này sang phòng khác đã trở thành thói quen
hàng đêm được nuôi dưỡng bằng chứng mất ngủ và nỗi chán chường. Ông
cũng không nhớ ra áo khoác của mình, bị bỏ quên trong một căn phòng vừa
mới lang thang qua. Nó sẽ được một người dọn phòng khéo léo lặng lẽ tìm
lại vào buổi sáng.

Trong phòng làm việc, giữa những lần nốc brandy, ông cố gắng làm việc.

Việc này chủ yếu là nguệch ngoạc bút mực lên vô khối những mẩu giấy.
Ông đã thực sự không làm việc trong nhiều năm. Không ý tưởng mới, không
sản phẩm mới. Chu kỳ lên ý tưởng rồi thực hiện và chuyển sang một dự án
mới đã bị phanh lại và ông không thể nói được lý do.

Nó không có nghĩa với ông. Không phải đêm nay hay một đêm nào khác,

không phải ở mức rượu vơi hay đầy. Đây không phải là cách lý ra phải diễn
ra. Một dự án được bắt đầu, nó được phát triển và hoàn thiện rồi bước ra thế
giới, và thường là nó sẽ tự vận hành được. Và rồi ông sẽ không còn được
cần tới. Đó không phải lúc nào cũng là một vị trí dễ chịu để đứng vào,
nhưng lại là cách mà những việc như thế diễn ra, và Chandresh biết rõ chu
trình ấy. Anh tự hào, anh nhận hóa đơn của người khác, và rồi thậm chí nếu
anh có chút gì âu sầu thì anh vẫn tiếp tục tiến bước.

Rạp xiếc đã để ông lại phía sau, căng buồm tiến về phía trước và giờ ông

vẫn chưa thể rời khỏi bờ. Ông có dư thời gian để khóc thương cho quá trình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.