thể ngừng mơ về em. Lẽ nào em không cảm thấy như thế với anh?”
“Có chứ,” Celia nói. “Em có anh ở đây, tất cả xung quanh em. Em ngồi
trong Vườn Băng để nhận ra điều này, cách mà anh khiến em cảm nhận. Em
đã cảm thấy nó ngay cả trước khi em biết anh là ai, và mỗi khi em nghĩ nó
không thể nào mãnh liệt hơn được thì nó lại càng mạnh mẽ hơn nữa.”
“Vậy thì cái gì đang ngăn cản chúng ta ở bên nhau?” anh hỏi, trượt hai
bàn tay xuống khỏi mặt Celia, vuốt theo đường cổ áo cô.
“Em muốn thế,” Celia nói, thở hổn hển khi bàn tay anh dịch xuống thấp
hơn. “Hãy tin em, em muốn thế. Đây không chỉ là về anh và em. Còn có rất
nhiều người khác bị vướng vào trận đấu này. Tình thế ngày càng khó khăn
để giữ mọi thứ trong trật tự. Và việc này” - cô đặt tay mình lên tay anh -
“việc này cực kì khiến em phân tâm. Em lo những gì có thể xảy ra khi em
không còn tập trung được nữa.”
“Em không có nguồn năng lượng,” anh nói.
Cô nhìn anh, tỏ ra không hiểu.
“Nguồn năng lượng nào?” cô nhắc lại.
“Cách anh sử dụng vạc lửa, giống như một đường dẫn. Mượn năng lượng
từ ngọn lửa. Em không có bất kì thứ gì giống thế, em chỉ tự mình làm phải
không?”
“Em không biết cách nào khác,” Celia nói.
“Em vẫn luôn điều khiển rạp xiếc phải không?” Marco hỏi.
Celia gật đầu. “Em đã quen với việc đó. Đa phần thời gian là kiểm soát
được.”
“Anh không thể hình dung nổi việc đó gây kiệt sức tới mức nào.”
Anh khẽ hôn lên trán Celia trước khi buông cô ra, vẫn ở thật gần bên cô
hết mức có thể mà không chạm vào.