RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 327

Cảm giác bên trong thật thân quen, thật dễ chịu, nhận biết được và thật

đến mức Bailey có thể cảm thấy sự sần sùi của lớp vỏ cây, mùi hương của
những quả sồi, thậm chí cả tiếng rí rách của những con sóc.

“Anh ấy muốn cậu giữ được cái cây của cậu bên mình,” Poppet nói. “Nếu

cậu quyết định đi cùng với bọn tớ.”

Bailey đậy nút lại. Cả hai đều không nói gì hồi lâu.

Cơn gió luồn qua mái tóc của Poppet.

“Tớ có bao nhiêu thời gian để suy nghĩ về việc này?” Bailey khẽ hỏi.

“Bọn tớ sẽ rời đi khi rạp xiếc hạ màn vào đêm nay,” Poppet nói. “Đoàn

tàu sẽ khởi hành trước rạng đông, mặc dù sẽ tốt hơn nếu cậu đến được sớm
hơn. Ra đi có thể trở nên hơi... phức tạp.”

“Tớ sẽ suy nghĩ,” Bailey nói. “Nhưng tớ không dám hứa hẹn gì.”

“Cảm ơn cậu, Bailey,” Poppet nói. “Nhưng cậu có thể giúp tớ một việc

được không? Nếu cậu không đi cùng bọn tớ thì cậu cứ thế không đến rạp
xiếc vào đêm nay được không? Và coi như lần gặp mặt này là lời tạm biệt?
Tớ nghĩ như thế sẽ dễ dàng hơn.”

Bailey ngây ra nhìn cô trong một lúc, lời nói của cô dường như vẫn chưa

tới với cậu. Như thế thậm chí còn kinh khủng hơn cả việc lựa chọn ra đi.
Nhưng cậu gật đầu vì như thế có vẻ là hành động đúng đắn.

“Được thôi,” cậu nói. “Tớ sẽ không tới trừ phi tớ đi cùng các cậu. Tớ

hứa.”

“Cảm ơn cậu, Bailey,” Poppet nói. Cô mỉm cười, dù cậu không thể nhận

ra đó là nụ cười vui vẻ hay buồn bã. Và trước khi cậu kịp nói với cô là hãy
tạm biệt Widget hộ cậu nếu cần, Poppet đã nhoài người về phía trước và hôn
cậu, không phải lên má, giống như cô đã làm biết bao lần trước đó, mà là lên
môi, và Bailey biết vào khoảnh khắc đó cậu sẽ theo cô tới bất cứ đâu.

Poppet quay lại không nói một lời nào và bước đi. Bailey dõi theo cho

đến khi cậu không còn nhìn thấy mái tóc cô đối lập với nền trời nữa, và rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.