RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 399

“Có một đám cháy,” cô nói. “Bắt đầu từ vạc lửa nhưng... lớn hơn và lưỡi

lửa liếm khắp nơi. Như thể toàn bộ khuôn viên bốc cháy, một tiếng động lớn
rền vang, cái nóng phình lên và...” Poppet ngừng lại, nhắm mắt như đang cố
gắng tập trung vào hình ảnh trong đầu. Cô mở mắt rồi quay lại nhìn Celia.
“Chị ở đó. Chị cùng một người nữa và em nghĩ trời đang mưa, rồi chị lại
không ở đó nữa nhưng lại vẫn ở đó, em không thể giải thích được. Và Bailey
ở đó, không phải trong trận cháy mà sau đó, em nghĩ thế.”

“Người kia trông như thế nào?” Celia hỏi.

“Một người đàn ông. Cao, mặc vét và đội mũ quả dưa, em nghĩ thế. Cũng

khó để nói cho chắc lắm.”

Celia úp mặt vào hai bàn tay một lát rồi nói:

“Nếu đúng là người mà chị nghĩ thì chắc chắn lúc này anh ấy đang ở

London, cho nên chuyện này có lẽ chưa thể xảy ra ngay như em nghĩ đâu.”

“Nhưng đúng là thế mà, em chắc chắn,” Poppet bác lại. “Xác định thời

điểm chưa bao giờ là sở trường của em. Chính em đã nói rằng cậu bạn em
cũng xuất hiện trong cơ sự này, và lời phàn nàn đầu tiên của em là hiện giờ
cậu ấy không ở đây. Biến cố có thể sẽ không xảy ra trong hàng tuần, hàng
tháng hoặc hàng năm nữa, Poppet à.”

“Nhưng chúng ta phải làm gì đó,” Poppet cương quyết, dằn tách trà xuống

mặt bàn. Trà ngừng lại trước khi bị bắn lên một cuốn sách đang mở, như thể
một bức tường vô hình đã bao lấy nó. “Để chuẩn bị sẵn sàng, như chị đã nói
đấy.”

“Chị sẽ làm những gì có thể để ngăn rạp xiếc bị thiêu cháy. Chị sẽ chắn

lửa cho nó hết mức có thể. Lúc này như thế đã đủ chưa?”

Sau một lát, Poppet gật đầu.

“Tốt rồi,” Celia nói. “Còn vài tiếng nữa tàu sẽ dừng, khi ấy chúng ta có

thể thảo luận chuyện này kĩ hơn nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.