RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 415

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Bailey hỏi.

“Có phần khó giải thích đây,” Tsukiko trả lời. “Một câu chuyện dài và

phức tạp.”

“Và chị sẽ không kể cho tôi biết, phải không?”

Cô hơi nghiêng đầu, Bailey nhận thấy thoáng có nét cười trên đôi môi cô.

“Phải, tôi sẽ không kể đâu,” cô nói.

“Tuyệt,” Bailey lầm bầm.

“Tôi thấy cậu đã nhập hội rồi,” Tsukiko nói, trỏ điếu thuốc về chiếc khăn

màu đỏ của cậu. Bailey không biết nên đáp lại như thế nào, nhưng Tsukiko
vẫn tiếp tục nói mà không đợi câu trả lời. “Tôi nghĩ cậu có thể gọi đó là một
vụ nổ.”

“Vạc lửa phát nổ sao? Như thế nào?”

“Nhớ lúc nãy tôi đã nói là chuyện này khó giải thích chứ? Lời nói đó vẫn

có hiệu lực đấy.”

“Tại sao các căn lều không cháy?” Bailey hỏi, nhìn quanh những dải sọc

đen trắng tưởng như không bao giờ kết thúc. Vài căn lều gần hơn bị vấy
bùn, nhưng không cái nào bị cháy, dù nền đất xung quanh đen lại như than.

“Do cô Bowen làm,” Tsukiko nói. “Tôi ngờ rằng nếu không có lời cảnh

báo, chắc thiệt hại còn lớn hơn.”

“Cô Bowen là ai?” Bailey hỏi.

“Cậu hỏi nhiều thế,” Tsukiko đáp.

“Chị đâu có trả lời được nhiều đâu,” Bailey bật lại.

Nụ cười nở bừng, khóe môi Tsukiko cong lên theo cách khiến Bailey nhận

ra một nét thân tình đáng ngại. “Tôi chỉ là sứ giả,” Tsukiko đáp. “Tôi ở đây
với tư cách là người hộ vệ, tháp tùng cậu tới một cuộc gặp, để thảo luận
những vấn đề như thế, tôi cho là vậy, vì vào lúc này tôi là người duy nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.