RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 430

MARCO TRÂN TRÂN nhìn Celia khi cô bước tới, anh ngỡ rằng cô chỉ là

một giấc mơ.

“Em tưởng đã mất anh,” cô nói khi bước tới bên anh, lời thì thầm run rẩy.

Có vẻ cô cũng hiện hữu như anh, không trong suốt như khu vườn. Trông

cô rực rỡ và sống động trên nền trắng, một sắc hồng ửng trên gò má, đôi mắt
thẫm màu ngân ngấn lệ. Anh chạm vào gương mặt cô, sợ đến đờ đẫn rằng
những ngón tay anh cũng sẽ xuyên qua cô dễ dàng như vừa xuyên qua đóa
hồng.

Bao nhiêu êm dịu vỡ òa trong anh khi anh cảm nhận được cô đang hiện

hữu, ấm áp và sống động.

Anh kéo cô vào lòng, nước mắt anh rơi trên làn tóc cô. “Anh yêu em,”

anh nói khi có thể thốt nên lời.

• • •

HỌ ĐỨNG ĐÓ, đắm đuối bên nhau, chẳng ai chịu buông người kia ra.

“Em không thể để anh làm vậy,” Celia nói. “Em không thể để anh đi.”

“Em đã làm gì thế?” Marco hỏi. Anh vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn mình

hiểu hết những gì vừa xảy ra.

“Em đã dùng rạp xiếc làm vật chuẩn,” Celia nói. “Em không biết liệu có

được không nhưng em không thể để anh ra đi, em phải thử. Em đã cố đưa
anh theo em và rồi em đã không thể tìm thấy anh; em nghĩ rằng mình đã mất
anh.”

“Anh đây,” Marco nói, vuốt tóc cô. “Anh ở đây rồi.” Đây không phải là

những gì anh trông đợi, được giải thoát khỏi thế giới và khôi phục nguyên
trạng ở một nơi bị hạn định. Anh không cảm thấy bị hạn định, chỉ thấy cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.