RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 431

biệt, như thể anh và Celia đang chồng lấp lên rạp xiếc chứ không phải ở bên
trong nó.

Anh nhìn quanh những hàng cây, những nhánh liễu đóng băng dài rủ

xuống, những cây cảnh được cắt tỉa dọc lối đi gần đó trông như những bóng
ma.

Chỉ đến lúc đó anh mới nhận ra khu vườn đang tan chảy. “Vạc lửa đã tắt,”

Marco nói. Giờ anh đã có thể cảm thấy nó, sự trống rỗng. Anh có thể cảm
thấy rạp xiếc ở khắp quanh mình, bao lấy anh như màn sương, dường như
anh có thể vươn tay và chạm vào hàng rào sắt bất kể khoảng cách. Tìm thấy
hàng rào, đoán định được vị trí từ mọi hướng, nơi những căn lều được dựng,
thậm chí cả khoảng sân tối nơi Tsukiko đang đứng, gần như chẳng tốn chút
sức lực nào. Anh có thể dễ dàng cảm nhận được tổng thể trọn vẹn của rạp
xiếc, tựa như cảm nhận lớp áo sơ-mi cọ trên da mình.

Và thứ duy nhất cháy sáng bên trong nó chính là Celia. Nhưng đó là thứ

ánh sáng chập chờn khi mờ khi tỏ.

Mong manh như ánh nến.

“Em đang cố kết rạp xiếc,” anh nói.

Celia gật đầu. Nó mới chỉ bắt đầu dồn lên cô, nhưng không có vạc lửa thì

sẽ khó kiểm soát hơn rất nhiều. Cô không thể tập trung đủ sức lực gắn kết
các chi tiết lại. Những nguyên tố đang trôi đi, rớt xuống như những cánh hoa
quanh họ.

Và cô biết rằng nếu nó tan vỡ, cô sẽ không thể nào hàn gắn lại được.

Celia run lên. Cô dịu lại khi Marco ôm chặt hơn, nhưng trong vòng tay

anh cô vẫn còn run rẩy.

“Hãy buông bỏ đi, Celia.”

“Em không thể,” cô nói. “Nếu em buông bỏ tất cả sẽ sụp đổ.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta nếu tất cả sụp đổ?” Marco hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.