RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 436

Nó vỗ vỗ đôi cánh giấy nhưng không bay được. “Có lẽ có liên quan tới việc
tôi đã tạo ra chúng. Những nguyên tố của rạp xiếc mà tôi đã tham gia vào
quá trình kiến tạo có vẻ hữu hình hơn.”

Con quạ nhảy xuống bên một đống vảy bằng giấy có cái đuôi uốn cong

trông như từng là một con rồng.

“Thật kỳ diệu,” Bailey thốt lên.

“Tất cả là giấy và bánh răng, được phủ lên những bùa chú khá đơn giản.

Học qua chút ít cậu cũng có thể làm được.”

Chưa bao giờ trong đầu Bailey xuất hiện ý nghĩ rằng cậu có thể tự mình

làm ra những thứ như thế, nhưng khi được nghe một cách giản đơn và thẳng
thắn đến vậy, có vẻ như điều đó dễ ngoài sức tưởng tượng.

“Chúng ta đang đi đâu thế?” Bailey hỏi khi họ tiến tới phía xa của căn lều.

“Có người muốn nói chuyện với cậu,” Marco nói. “Cô ấy đang đợi ở Cây

Ước; có vẻ đó là nơi ổn định nhất.”

“Tôi không nhớ đã từng thấy Cây Ước,” Bailey nói, cẩn trọng với từng

bước đi khi hai người tiến về phía bên kia căn lều.

“Không phải tự dưng mà thấy được,” Marco nói. “Trái lại, nó chỉ xuất

hiện khi được cần tới. Một trong những căn lều tôi rất thích. Cậu có thể lấy
một cây nến trong hộp ở lối vào và châm lửa từ một cây nến khác đang cháy
dở trên cây. Ước nguyện của cậu được nhóm lên từ điều ước của một ai đó.”
Họ đã tới được bức vách của căn lều, và Marco chỉ vào kẽ hở trên tấm vải,
một hàng ruy-băng thắt nơ mơ hồ làm Bailey nhớ lại lối vào căn lều của
Widget với đầy những chai lọ lạ lùng. “Nếu bước ra từ đây, cậu sẽ thấy lối
vào căn lều nghệ sĩ nhào lộn phía bên kia đường. Tôi ở ngay phía sau cậu,
dù có thể cậu sẽ không nhìn thấy tôi cho tới khi chúng ta lại vào bên trong.
Hãy... hãy bảo trọng nhé.”

Bailey tháo những chiếc nơ ra và trượt ra ngoài căn lều một cách dễ dàng,

nhận ra mình đang đứng trên con đường ngoằn ngoèo giữa các căn lều. Bầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.