REACHER BÁO THÙ - Trang 105

bao quanh bãi cỏ là những chiếc xe hơi sạch bong sơn màu dịu đậu thành
hàng ngay ngắn. Tôi nghe văng vẳng tiếng organ hòa cùng tiếng hát.

Trên bãi cỏ là tượng một người tên Caspar Teale, người đã làm việc gì

đó khoảng một trăm năm trước. Chênh chếch Beckman Drive ở bên kia bãi
cỏ là một con phố có nhiều nhà dân khác, chạy về phía Đông, với một cửa
hàng tiện ích đứng đơn độc ở góc phố. Và chỉ có thế. Một thị trấn không có
gì nhiều. Không có nhiều chuyện diễn ra. Tôi mất không tới ba mươi phút
để ngó qua hết mọi thứ nơi này có thể trưng ra cho tôi.

Nhưng đây là thị trấn ít khiếm khuyết nhất mà tôi từng thấy. Thật

ngạc nhiên. Mọi tòa nhà đều mới tinh hoặc mới được tân trang. Đường sá
phẳng lì như mặt kính, vỉa hè bằng phẳng và sạch sẽ. Không ổ gà, không kẽ
nứt, không chướng ngại trên đường. Những văn phòng và cửa hiệu nhỏ
trông như thể được sơn lại hằng tuần. Những bãi cỏ và cây cảnh đều được
cắt tỉa đến mức hoàn hảo. Bức tượng đồng của ông già Caspar Teale trông
như được ai đó liếm sạch bóng vào mọi buổi sáng. Lớp sơn của nhà thờ
sáng tới nhức mắt. Cờ tung bay khắp nơi, lấp lánh ánh trắng, rực rỡ màu đỏ
và xanh dưới nắng. Toàn bộ nơi này sạch sẽ đến mức khiến ta dạo quanh mà
bụng cứ lo ngay ngáy vì sợ để lại vết chân bẩn ở đâu đó.

Cửa hàng tiện ích ở góc phố Đông Nam bán những loại hàng tạo cho

nó một cái cớ đủ hợp lý để mở vào sáng Chủ nhật. Mở cửa nhưng không
bận bịu. Trong cửa hàng chẳng có ai trừ một anh chàng trực quầy. Nhưng
anh ta có cà phê. Tôi ngồi ở một quầy nhỏ, gọi một cốc cà phê lớn và mua
một tờ báo ra ngày Chủ nhật.

Lão Tổng thống vẫn nằm ở trang nhất. Giờ thì lão ở California. Lão

đang giải thích với các nhà thầu quốc phòng lý do vì sao con tàu chở những
món lợi nhuận kếch sù của họ đang khựng lại sau năm mươi năm vinh
quang. Dư chấn từ tuyên bố của ông ta tại Pensacola liên quan tới lực lượng
Bảo vệ Bờ biển vẫn còn lan truyền. Đêm thứ Bảy thuyền của họ sẽ trở lại
cảng. Nếu không có ngân sách mới chúng sẽ không ra khơi tiếp. Tất cả
những tay viết xã luận cho tờ báo này đều bất bình về điều đó.

Tôi ngừng đọc liếc lên khi nghe tiếng cửa mở. Một phụ nữ bước vào.

Bà ngồi lên một chiếc ghế cao ở đầu đối diện quầy tôi ngồi. Bà ta già hơn
tôi, có lẽ bốn mươi tuổi. Tóc sẫm màu, rất mảnh mai, mặc đồ đen đắt tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.