REACHER BÁO THÙ - Trang 128

trên bãi cỏ ở rìa Nam thị trấn. Tôi tựa người vào cái sườn kim loại ấm áp
của ông ta và suy nghĩ. Mỹ là một đất nước khổng lồ. Vài triệu dặm vuông.
Gần ba trăm triệu dân. Đã bảy năm tôi không gặp Joe, và anh cũng không
trông thấy tôi, nhưng chúng tôi rốt cuộc đã cùng có mặt chính xác ở một
điểm bé xíu, cách nhau tám tiếng. Tôi đã bước tới chỗ cách thi thể anh nằm
chừng năm mươi mét. Đó quả là sự trùng hợp ghê gớm. Gần như không tin
nổi. Vậy nên Finlay đã tạo cho tôi một ân huệ lớn khi coi đó là sự trùng
hợp. Lẽ ra ông ta nên bác bỏ bằng chứng ngoại phạm của tôi. Có lẽ ông ta
đã làm thế. Có thể ông ta đang gọi điện tới Tampa để xác minh lần nữa rồi.
Nhưng ông ta sẽ chẳng tìm được gì, bởi đây là sự trùng hợp. Chẳng ích gì
khi cứ xét đi xét lại. Tôi chỉ có mặt ở Margrave do một ý nghĩ điên rồ nảy ra
vào phút cuối cùng. Nếu như tôi xem tấm bản đồ của người đi cùng xe thêm
một phút thôi thì xe đã chạy qua giao lộ rồi, và tôi sẽ quên hết về Margrave.
Tôi sẽ tới Atlanta và không bao giờ biết chuyện gì về Joe. Có lẽ phải mất
thêm bảy năm nữa tin tức về anh mới đến được với tôi. Giờ đây điều duy
nhất tôi phải quyết định là làm gì với chuyện này.

Tôi bắt đầu gắn với sự trung thành lúc chừng bốn tuổi. Đột nhiên tôi

thấy mình cần trông chừng Joe theo cách anh đã trông chừng tôi. Sau một
thời gian, việc đó trở thành bản năng thứ hai, như một việc mang tính tự
động. Trong đầu tôi luôn thường trực việc tìm kiếm Joe xem anh có ổn
không. Rất nhiều lần tôi lao vào sân một ngôi trường mới và thấy một đám
nhóc đang bắt nạt anh bạn cao gầy mới đến. Tôi sẽ phi tới, lôi chúng ra và
khiến vài cái đầu sưng u lên. Rồi tôi sẽ trở lại với đám bạn của mình, đá
bóng hay tiếp tục làm việc chúng tôi đang làm. Nhiệm vụ đã hoàn thành,
như một công việc thường xuyên. Đó là việc thường xuyên diễn ra trong
suốt mười hai năm, từ lúc tôi lên bốn đến khi rốt cuộc Joe cũng xa gia đình.
Mười hai năm thường xuyên làm việc ấy đã để lại những vết hằn lờ mờ trên
não tôi bởi mãi về sau tôi vẫn luôn văng vẳng nghe một câu hỏi vọng về:
Joe đang ở đâu ? Khi anh đã lớn và đi xa, việc anh ở đâu cũng chẳng thành
vấn đề. Nhưng tôi luôn nhận thức được tiếng vọng lờ mờ của thói quen cũ
ấy. Sâu thẳm trong lòng, tôi luôn biết rằng mình phải bảo vệ Joe nếu cần.

Nhưng bây giờ Joe đã qua đời. Anh chẳng ở đâu cả. Tôi tì người vào

bức tượng trước đồn cảnh sát và lắng nghe một tiếng nói rất nhỏ trong đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.