REACHER BÁO THÙ - Trang 56

tay tốt nghiệp Harvard. Tôi đoán ra ngay. Bằng tiến sĩ ngành Tội phạm học
phải không ?"

"Đúng," đội trưởng thám tử một lần nữa thừa nhận. "Ngành Tội phạm

học."

"Và rồi ông nhận công việc này hồi tháng Tư," tôi tiếp. "Ông đã nói

với tôi điều đó. Ông được nhận lương hưu của Sở cảnh sát Boston bởi ông
đã làm việc hai mươi năm. Thế nên ông tới đây khi vẫn có tiền mặt để dành.
Nhưng ông tới đây mà không có người phụ nữ nào đi cùng, bởi nếu có thì
cô ta đã tiêu một phần số tiền mặt để dành ấy mua ít quần áo mới cho ông.
Có lẽ cô ta ghét bộ quần áo tuýt xấu xí ông đang mặc. Cô ta sẽ ném nó vào
thùng rác và cho ông mặc một bộ dành cho thời miền Nam nắng nóng để
cuộc sống mới của mình được thuận lợi. Nhưng bây giờ ông vẫn đang mặc
bộ com lê cũ khủng khiếp ấy, nghĩa là người phụ nữ đã ra đi. Hoặc cô ấy đã
chết hoặc đã ly dị ông, khả năng là năm mươi - năm mươi. Xem ra tôi đã
đoán đúng".

Finlay gật đầu vô hồn.
"Còn chuyện hút thuốc thì dễ", tôi nói. "Ông vừa căng thẳng và vỗ vỗ

túi tìm thuốc lá. Thế có nghĩa là ông mới bỏ thuốc thôi. Dễ đoán là ông bỏ
vào tháng Tư, cuộc sống mới, công việc mới, không thuốc lá nữa. Ông cho
rằng bây giờ bỏ thuốc thì ông có thể tránh được bệnh ung thư."

Finlay quắc mắt nhìn tôi. Có chút lưỡng lự.
"Rất giỏi, Reacher," ông ta nói. "Những suy luận sơ đẳng, phải không

?"

Tôi nhún vai. Chẳng nói gì.
"Vậy thì hãy suy luận xem kẻ nào đã giết người đàn ông ở khu nhà

kho", viên cảnh sát lại nói.

"Tôi chẳng quan tâm kẻ nào giết ai ở đâu cả", tôi nói. "Đó là vấn đề

của ông chứ không phải của tôi. Và đó là câu hỏi không phù hợp, ông
Finlay ạ. Trước tiên ông phải xác định người đàn ông đó là ai đã, đúng
không ?"

"Vậy ông có cách nào để làm điều đó không, người thông minh ?"

Finlay hỏi tôi. "Không giấy tờ tùy thân, không còn mặt, không thu được gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.