REACHERBAOTHU - Trang 288

tới bàn thanh toán và xếp lên. Lôi ra xấp tiền một trăm đô. Anh chàng râu
quai nón nhìn tôi.

"Tôi muốn có một cái dùi cui", tôi nói.
Anh chàng bán hàng nhìn tôi rồi nhìn xấp một trăm đô. Rồi anh ta cúi

xuống dựng một cái thùng lên. Trông có vẻ nặng. Tôi chọn một cây dùi cui
dài chừng hai hai phân. Nó là một cái ống bằng da. Một đầu được đệm làm
tay nắm. Quấn quanh một lò xo của thợ sửa nước. Thứ người ta thường đút
vào các ống nước trước khi uốn cong chúng. Nó được quấn quanh các viên
chì. Một thứ vũ khí lợi hại. Tôi gật đầu. Trả tiền cho mọi thứ rồi đi ra.
Chuông lại kêu khi tôi mở cửa.

Tôi chạy chiếc Bentley chừng một trăm mét và đậu trước cửa hàng xe

hơi đầu tiên có quảng cáo ở cửa sổ mà tôi trông thấy. Bấm còi rồi bước ra
khỏi xe để gặp người mới ở cửa bước ra.

"Ông có thể sơn màu chiếc xe này cho tôi được không ?" tôi hỏi.
"Cho chiếc này à ? Chắc chắn rồi. Tôi có thể phủ màu lên bất kỳ thứ

gì."

"Mất bao lâu ?"
Người đàn ông bước tới chỗ chiếc xe miết ngón tay dọc theo cốp xe

mịn bóng.

"Với xe loại này thì ông cần công việc thực hiện một cách hoàn hảo",

ông ta nói. "Tôi mất hai, có thể ba ngày",

"Bao nhiêu ?" tôi hỏi.
Người đàn ông tiếp tục cảm nhận lớp sơn và rít hơi qua kẽ răng, như

tất cả những tay thợ xe vẫn làm khi ta hỏi họ số tiền phải trả.

"Hai trăm," ông ta nói. "Đấy là trả cho công việc hoàn hảo, và ông

không muốn món nào kém hơn trên chiếc xe kiểu này đâu."

"Tôi sẽ trả ông hai trăm năm mươi đô. Đó là tiền trả cho công việc tốt

hơn hoàn hảo, và ông cho tôi mượn một chiếc xe trong hai hay ba ngày ông
cần để làm chiếc này, được không ?"

Tay sửa ô tô rít thêm chút hơi nữa và vỗ nhẹ lên nắp ca pô chiếc

Bentley.

"Đồng ý, ông bạn," ông ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.