RỪNG RĂNG-TAY - Trang 167

Cass và Jacob theo sát anh. Travis nắm tay Beth và đi cùng chị mình,

người nọ đỡ người kia trong khi đi rất cẩn trọng ở chính giữa con đường để
tránh xa dãy hàng rào. Jed và tôi đi sau cùng.

Chúng tôi bước đi trong im lặng suốt cả buổi sáng, thận trọng tránh

những bụi gai và cành cây gãy. Cuối cùng, Jed dừng lại và tôi cũng làm như
thế. Những người khác thì vẫn cứ bước tiếp. Họ đi xa dần cho tới khi khuất
dạng và chúng tôi chỉ còn lại một mình. Anh có vẻ lo lắng và kích động.
Anh đổi chân liên tục như thể đang rất khó chịu trong người.

Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng rất nhỏ.

- Mary, anh... - Anh lưỡng lự và tôi nhìn thấy quai hàm anh gợn lên.

Những giọt lệ trôi dần xuống má. Khuôn mặt anh rúm lại. - Anh không biết
phải làm gì!

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh trai mình khóc và điều đó khiến tim

tôi đập thình thịch. Tôi bước lại gần để an ủi nhưng anh giơ tay lên ngăn tôi
lại.

- Gì vậy anh Jed? - Tôi hỏi. - Có chuyện gì?

Anh quay mặt về phía hàng rào, lắc đầu.

- Jed? - Tôi giục.

- Cô ấy đã bị lây nhiễm. Beth bị... - Anh nghẹn lời.

Anh đưa tay lên ôm lấy mặt như dường điều đó có thể giữ cho anh

đứng vững.

Tôi lảo đảo lùi lại. Từ nãy đến giờ chị ấy vẫn ở bên cạnh chúng tôi và

anh thì không nói gì cả.

- Anh phải giết chị ấy! - Tôi buột miệng trước khi kịp nghĩ ra điều gì

hay ho hơn. Tôi đã định xin lỗi khi thấy anh khuỵu gối trước mặt tôi. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.