RỪNG RĂNG-TAY - Trang 169

đã trách em về chuyện em để cho mẹ phải vào rừng và giờ thì em thấy thỏa
mãn khi vợ anh cũng như thế phải không?

Tôi cảm thấy những ngón tay của các sinh vật đằng sau đang luồn vào

tóc và tôi vùng khỏi hàng rào. Tôi cố hét lên nhưng Jed đã bịt miệng tôi lại.
Tôi cố chống lại anh, mắt tôi trợn ngược lên khi ngửi thấy mùi hôi thối của
Thần chết. Tôi trở nên tuyệt vọng. Rồi đột nhiên, như chợt nhận ra rằng
mình đang làm gì, anh buông vội hai tay.

Tôi tránh xa khỏi anh, tránh xa cái hàng rào, rồi ngã khuỵu xuống nền

đất, tay vuốt đám da cổ đang nhăn nhúm. Hơi thở của tôi trở nên khó nhọc.
Những giọt lệ trào ra và người run lên vì cơn giận phát sinh từ nỗi kinh
hoàng mà tôi vừa trải qua.

Tôi quay đi được vài bước thì nghe thấy anh nói.

- Mary, xin em! - Giọng nói đã mất đi vẻ hoang dại khi nãy. - Anh xin

lỗi. Anh thực sự xin lỗi!

Giờ thì anh thổn thức, giống như đứa trẻ mà tôi đã từng biết. Tôi

dừng bước nhưng không quay đầu lại.

- Anh không thể để mất cô ấy. - Anh bảo tôi. - Nếu em đã từng yêu thì

em sẽ hiểu thôi.

Tôi quay ngoắt lại.

- Đừng có nói với tôi về tình yêu nữa! - Tôi gào lên. - Đừng có nói tôi

hiểu gì hay không hiểu gì về tình yêu. Chuyện của anh không phải yêu hay
không. Anh là Người bảo vệ. Giết hết những sinh vật Vùng vô định là
những gì mà anh được người ta huấn luyện. Anh đã đặt tất cả chúng tôi vào
tình thế nguy hiểm vì cứ để cho chị ấy sống như vậy. Anh hiểu nguyên tắc
mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.