RỪNG RĂNG-TAY - Trang 170

Anh đưa tay lên vuốt mặt. Anh ngồi bó gối chính giữa con đường

mòn.

- Tình yêu không phải là thứ mà ngôi làng của chúng ta quan tâm. -

Anh nói, mắt nhìn ra ngoài khu rừng. - Họ chỉ luôn luôn nhắc đến giống
nòi, duy trì nòi giống để sao không phải kết hôn cùng dòng họ.

Anh vung tay về phía lũ sinh vật đang cào xé hàng rào.

- Lúc nào cũng chỉ vì sự có mặt của chúng mà thôi!

Tôi lại nghĩ đến Harry và mệnh lệnh của các xơ khi ép buộc tôi phải

lấy anh. Tôi ôm lấy ngực.

- Các xơ đã sai rồi. - Anh nói. - Đó không phải là sự tồn tại. Phải là

tình yêu kia. Nếu như em biết yêu... em sẽ thấy cuộc sống này giá trị thêm
lên. Em sẽ sống với nó mỗi ngày. Thức dậy với nó, nắm giữ nó ngay cả
trong những cơn sấm sét và sau mỗi cơn ác mộng. Tình yêu là nơi chúng ta
trú ẩn để trốn tránh cái chết và nó sẽ chìm ngập trong ta đến nỗi ta không
thể biểu lộ ra ngoài được.

Anh bước tới bước lui trong khi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Lũ

sinh vật xung quanh vẫn tiếp tục rên rỉ.

Tôi nghĩ tới Travis, nghĩ tới điều mà anh nói, anh sẽ đến vì tôi.

- Em biết yêu rồi! - Tôi thì thầm, với chính tôi chứ không phải với

anh.

Anh nhếch môi, gần như mỉm cười.

- Không phải đâu, em chưa hề biết yêu. - Tôi đang định phản đối thì

anh đưa tay lên ngăn lại và tiếp tục. - Bởi vì nếu đã từng yêu thì em sẽ
không bao giờ bảo anh đi giết vợ mình cứ như thể đấy là một lựa chọn dễ
dàng lắm ấy. Em sẽ nhận ra rằng em không thể để người mình yêu ra đi
theo cách ấy, em sẽ không bao giờ làm thế. Không bao giờ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.