RỪNG RĂNG-TAY - Trang 186

Cô ta đã cố gắng nói với tôi một điều gì đó khi viết những chữ cái này

lên cửa sổ bằng cách phả hơi thở cho mờ lớp kính. Tôi chẳng có sự lựa
chọn nào khác ngoài việc tiếp nhận thông điệp của cô.

Tôi đặt một ngón tay lên môi trong lúc suy nghĩ. Tôi thấy có nhu cầu

phải nói với mọi người về phát hiện này, sẽ giải thích cho họ rằng giờ chúng
tôi đã có phương hướng rồi, có mục đích rồi.

Tôi thất thểu trên con đường mòn, đi qua những đống đá mà tôi vun

vào để đánh dấu, thỉnh thoảng tôi dừng lại chỉ để tìm những thanh sắt đó.
Cứ mỗi lần miết tay lên những chữ cái tôi lại không kìm nổi nụ cười.

Tôi vẫn vẩn vơ với niềm vui cho đến tận khi rẽ vào góc lối mòn và

nhìn thấy Cass đang ngồi đó. Jacob nằm ngủ cách đấy vài bước chân, bàn
tay nó túm chặt Argos như níu giữ một hồi ức sống trước khi thảm họa xảy
ra.

- Beth chết rồi! - Cô nói, thậm chí còn không buồn ngẩng đầu lên

nhìn tôi. - Họ đang đào mộ cho chị ấy. Mình không muốn Jacob nhìn thấy
cảnh chị ấy bị cắt cổ. Nó đã chứng kiến quá nhiều rồi.

Nỗi đau buồn lan tỏa sang tôi, niềm vui vừa khám phá ra những thứ

kia lập tức biến mất. Tôi vẫn chưa nói lời tạm biệt. Tôi đã không có mặt ở
đó.

Tôi đã không làm gì vào những giờ phút cuối cùng của chị ấy ngoài

việc gây ra nỗi tổn thương cho chị.

- Mình nên đến đó giúp họ. - Tôi nói. Giọng tôi căng thẳng và đau

đớn khi buột thoát ra khỏi cổ họng.

Những giọt lệ lại ứa ra khỏi hốc mắt và lăn xuống gò má tôi. Cô vươn

tay chụp lấy mắt cá chân khi tôi đi qua.

- Đừng! - Cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.