RỪNG RĂNG-TAY - Trang 198

21

Chúng tôi mất gần một ngày để quay ngược trở lại, và như vậy là trên

thực tế chưa tiến được bước nào trên con đường mòn mà chúng tôi đã chọn.
Chúng tôi quyết định dừng chân sớm vì tất cả mọi người đều đã kiệt sức.
Đêm hôm đó tôi rời khỏi nhóm để đi ngược lại lối mòn về hướng ngôi làng
mà đúng ở điểm đó, chúng tôi đã chia tay Gabrielle. Đã một ngày trôi qua
kể từ lần cuối cùng nhìn thấy cô, lúc mà tôi tìm thấy những mẩu sắt đánh
dấu các con đường. Nhưng khi bước sát lại hàng rào để nhìn sâu vào trong
rừng, tôi không bắt gặp bóng áo đỏ kỳ lạ đó nữa.

Tôi ngồi bó gối và thưởng thức nỗi cô đơn. Khoảnh khắc tĩnh lặng

quá ngắn ngủi trước khi đám sinh vật của Vùng vô định đánh hơi thấy tôi
và tụ cả lại hàng rào. Rất hiếm khi tôi ngồi sát hàng rào mà lại không có lũ
chúng để suy nghĩ về cuộc sống trước Thời tái sinh, trước khi những âm
thanh rên rỉ này xuất hiện.

Đột nhiên da tôi gai lên khi nghe thấy tiếng bước chân lệt xệt đằng

sau. Tôi né mình và quay lại, nhưng chỉ có Travis khập khiễng tiến lại gần.
Anh ngồi sát cạnh tôi, cái chân đau duỗi thẳng ra, tay xoa xoa chỗ xương đã
từng bị gãy. Chẳng ai nói với nhau câu gì.

Tôi dựa đầu lên vai và anh quay sang hôn lên trán tôi. Tôi chắc rằng

đấy là một cử chỉ âu yếm để báo cho tôi biết rằng anh vẫn ở đây với tôi. Khi
đôi môi anh chạm vào da thịt, khắp người tôi rạo rực. Đó còn là cảm giác đi
kèm với sự tĩnh lặng khi mà ở đây chỉ còn có hai chúng tôi, không có cái
chết, không có những trách nhiệm và ràng buộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.