RỪNG RĂNG-TAY - Trang 20

thành và thời gian trôi qua, Vùng vô định đã bị thu hẹp lại cho đến một
ngày, tôi không thể nhớ rõ là ngày nào trong suốt những tháng năm vừa
qua, còi báo động lại rền rĩ và đó không phải một cuộc diễn tập. Tôi biết rõ
rằng trong đời mình đã vài lần hàng rào bị phá sập nhưng tôi vốn rất giỏi
trong việc phong tỏa những hồi ức chẳng giúp ích được gì cho mình. Không
có chúng tôi cũng đã đủ sợ cái Vùng vô định ấy lắm rồi.

Càng về gần đến rìa làng, tôi bước càng chậm. Tôi có thể thấy rõ

những nơi trú ẩn ở trên cây đã đầy ắp người, thậm chí một số đã kéo hết cả
thang lên. Tất cả những gì xung quanh tôi chỉ còn là sự hỗn loạn. Những bà
mẹ đang dắt díu lũ trẻ và các vật dụng dùng hàng ngày rải rác trên cỏ và đất
bẩn.

Sau đó tiếng còi im bặt. Chỉ còn lại sự tĩnh lặng và người người đông

cứng lại. Một đứa trẻ vụt lấy lại tiếng khóc và một đám mây trôi qua mặt
trời. Tôi nhìn thấy một nhóm những Người bảo vệ đang kéo lê ai đó về phía
nhà thờ.

- Mẹ. - Tôi thì thầm. Mọi thứ trong tôi như vỡ òa. Cái cảm giác này

chỉ tôi mới biết. Tôi biết lẽ ra mình không nên nấn ná ở lại bên suối với
Harry, lẽ ra tôi không nên để cậu nắm tay mình trong khi mẹ đang chờ đợi
tôi để cùng đi đến chỗ hàng rào.

Lưng tôi cứng đơ như nòng súng khi bước về phía lối vào nhà thờ.

Đấy là một công trình cổ bằng đá được xây dựng từ trước Thời tái sinh. Cái
cửa gỗ dày nặng trịch mở ra và những người hàng xóm đứng tránh sang một
bên khi họ nhìn thấy tôi xuất hiện, nhưng không ai nhìn tôi. Lúc đứng bên
cạnh đám đông, tôi nghe ai đó thì thầm.

- Bà ấy đứng quá gần hàng rào. Bà ấy cứ để nguyên cho nó chộp lấy.

Bên trong bức tường đá, dường như hơi nóng ban ngày không len

được vào đây và cánh tay tôi gai lạnh. Ánh sáng lờ mờ nhưng tôi vẫn nhìn
rõ các xơ đang xúm quanh một người đàn bà đang rên rỉ. Mẹ tôi biết rõ việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.