RỪNG RĂNG-TAY - Trang 201

đình và những người mà ta yêu thương. Chúng ta cũng không bao giờ
chuẩn bị cho cái chết của chính chúng ta. Không bao giờ chuẩn bị tinh thần
để chịu đựng những sự nuối tiếc cả.

Tôi lao dọc lối mòn, nước mắt nhòe mờ. Khi gặp lại mọi người, tôi

tiến thẳng đến chỗ Harry và đưa tay lên, sợi dây Gắn ước giờ bẩn thỉu và tơ
tướp.

- Cắt đi. - Tôi bảo anh. - Cắt bằng rìu ấy!

Anh đặt tay tôi lên lòng bàn tay anh, tách sợi dây ra khỏi làn da trắng

mỏng manh của tôi. Lưỡi rìu sắc lạnh dễ dàng cắt đứt sợi dây mảnh. Anh
vẫn giữ tay tôi trong khi sợi dây Gắn ước đã rụng xuống đất. Tôi cảm thấy
anh hơi kéo tôi về phía mình nhưng tôi chùn lại. Sau đó anh đưa cổ tay tôi
lên miệng và hôn lên chỗ da bị sợi dây làm cho trầy xước. Lúc buông tôi ra,
đôi mắt Harry không dừng lại ở tôi mà nhìn về phía người em trai. Một
thoáng nụ cười sở hữu hiện lên nét mặt anh.

Dường như những con đường này không có điểm kết thúc. Hàng sáng

chúng tôi liếm chút sương đọng lại trên lá cây. Chúng tôi cố gắng tìm bóng
mát để tránh cái nắng nóng ban ngày và ngủ để duy trì năng lượng. Nhưng
chúng tôi vẫn cứ chết dần. Những bước đi trở nên hụt hẫng và bơ phờ.
Dáng đi cà nhắc của Travis rõ ràng hơn, cứ như anh chỉ còn đủ sức để kéo
lê được cái chân đằng sau. Argos vẫn chạy theo chúng tôi nhưng cũng
chẳng còn lăng xăng dò đường phía trước nữa mà chỉ thở hổn hển với một
nỗ lực sống còn.

Một buổi trưa, hai ngày sau khi chôn cất Beth và ba ngày sau thảm

họa, một cơn bão trờ qua khiến chúng tôi choáng váng vì sung sướng.
Nhưng rút cục chỉ có mưa phùn, đủ để thấm ướt quần áo và đầu lưỡi chứ
không đủ để hứng đầy những túi nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.