RỪNG RĂNG-TAY - Trang 213

sau cú rơi từ tầng hai xuống để rồi cuối cùng, nó sẽ ra đi thực sự. Nhưng tôi
cũng biết rằng nếu cái sinh vật đó còn sống sót, nó cũng không phải là mối
mối đe dọa đối với chúng tôi.

Một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể.

Travis đến đằng sau và choàng tay lên vai tôi, đôi bàn tay anh cũng

đang run lên.

Tôi đặt những ngón tay lên má anh, cảm thấy nhịp tim dồn dập của

anh lan cả lên tĩnh mạch. Một sự ấm áp trào dâng.

- Giờ thì chúng ta an toàn rồi! - Tôi bảo anh.

- Kể cho anh câu chuyện ấy đi, Mary. - Anh thì thầm bên tai tôi. Hơi

thở của anh mềm mại, ẩm ướt và sống động. Anh kéo tôi lại chiếc giường
nhỏ kê sát tường.

- Em không biết mình còn nhớ gì nữa hay không? - Tôi vẫn đang

khóc và anh ngồi xuống kéo tôi sát lại bên cạnh.

- Kể cho anh nghe về đại dương đi! - Anh giục.

Bàn tay anh nắm lấy tôi và kéo những ngón tay tôi lên sát miệng anh.

Môi anh ngậm lấy ngón cái của tôi. Tôi nhớ lại cái đêm đầu tiên anh được
đưa đến nhà thờ và tôi đã cho anh uống nước tuyết. Lúc ấy tôi cũng cảm
thấy khuôn miệng bỏng rát bao bọc những ngón tay lạnh giá của tôi như thế
này. Tôi nhớ lại cảm giác lần đầu tiên cơ thể tôi dường như tan chảy, đó là
một cảm giác sống động thực sự. Tôi lại cho phép mình thoát ra khỏi trạng
thái căng thẳng, sợ hãi và đau đớn trong khi những ngày vừa qua khi đổ sụp
vào thân hình mạnh mẽ của anh.

Tôi cho phép mình lại dấy lên niềm hy vọng lần nữa.

- Em sợ rằng nó không tồn tại. - Giọng tôi nghẹn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.