RỪNG RĂNG-TAY - Trang 211

Tôi đã quá mệt mỏi vì cái nhu cầu này. Nhu cầu sống còn, ăn uống, an

toàn và được an ủi. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là sự yên tĩnh và một giấc
ngủ. Sự thanh thản. Có vậy thôi.

Tôi lại nghĩ đến sự lựa chọn của mẹ khi bà muốn gặp lại cha tôi ở

trong rừng. Đã có lúc tôi tin rằng bà bị lây nhiễm vì bất cẩn, vì một niềm
khát khao điên dại khi nhìn thấy cha đang đi dọc hàng rào. Nhưng giờ thì
tôi không chắc lắm. Giờ tôi tự hỏi liệu có phải chỉ đơn giản là bà từ bỏ mọi
thứ không, khi mà sự tranh đấu trên cõi đời này và niềm hy vọng cuối cùng
nơi bà đã bị dập tắt.

Điều này chợt lóe lên trong tâm khảm, khiến khắp người tôi nóng như

thiêu đốt và tôi cảm thấy những đầu ngón tay mình như bốc lửa. Cơn giận
xâm chiếm lấy tôi. Tôi giận mẹ, giận chính tôi, giận cái cuộc sống luôn bị
Vùng vô định chế ngự.

Tôi hít một hơi dài rồi kéo chiếc chăn ra khỏi nôi đặt xuống nền nhà.

Tôi nhẹ nhàng bế đứa trẻ dậy, nâng đầu nó lên và đúng lúc ấy, trong chớp
mắt, nó quay sang tôi giống như thể nó vẫn còn là một đứa trẻ khỏe mạnh,
như thể tôi là mẹ của nó. Những giọt lệ bắt đầu lăn xuống má tôi.

Đứa trẻ này có thể là con của anh trai tôi. Cũng có thể là con của mẹ

tôi. Hoặc là của Travis và tôi. Một người nào đó đã từng là cha nó. Một
người nào đó đã từng ôm nó trong tay giống như bây giờ.

Tôi quỳ xuống cạnh chiếc nôi và đặt nó lên chính giữa chăn, nước

mắt của tôi tạo thành một vòng tròn thẫm tối khi nó chảy xuống mặt vải.
Tôi ậm ừ trong miệng trong lúc cuốn góc chăn lại thật chặt thành chiếc tã
rồi ôm nó vào lòng, cố gắng an ủi nó.

Có lần, hồi còn ở trong làng, tôi đã từng hình dung ra những đứa con

của tôi và Travis. Chúng cũng có mái tóc đen và đôi mắt xanh như anh.
Chúng sẽ vạm vỡ và khỏe mạnh. Chúng chẳng có chút gì giống đứa trẻ này
cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.