RỪNG RĂNG-TAY - Trang 212

Tôi vuốt ngón tay lên trán và sống mũi nó. Cass đã dạy tôi điều này

khi cô làm thế với đứa em gái, như thế trẻ con dễ ngủ hơn. Nhưng đứa trẻ
này sẽ không bao giờ ngủ, không bao giờ mơ, và không bao giờ biết yêu
thương.

Tôi run lên khi nghe tiếng chân Travis cà nhắc dọc hành lang.

- Những người khác đã leo lên nhà trú ẩn an toàn rồi! - Anh nói khi

bước vào trong phòng. Rồi anh dừng lại khi nhìn thấy tôi và cái thứ ở trong
tay tôi.

Mặt anh rúm lại vì kinh hãi khi nhận ngay ra tình thế.

- Mary! - Anh nói, giơ tay lên ra hiệu cho tôi đi ra hành lang.

Giọng anh căng thẳng mặc dù anh cố gắng làm cho nó mềm mỏng và

dịu dàng. Tôi có thể cảm thấy sự chần chừ của anh, dường như anh muốn
hét lên để yêu cầu tôi hãy tỉnh táo trở lại.

Nhưng tôi cứ nâng niu đứa trẻ trong lòng, ậm ừ ru nó trong khi nó rên

lên những tiếng hét nho nhỏ.

- Mary! - Anh nhắc lại. Lần này là một lời yêu cầu. Anh bước về phía

tôi để giằng nó ra khỏi tay.

Nhưng trước khi anh kịp làm điều đó thì tôi đã bước lại phía cửa sổ

và ép chặt cái thân hình mềm oặt của nó vào người. Một tay ôm nó, còn tay
kia mở khung kính cửa sổ. Tôi để cho luồng không khí mát lành ùa vào
người, kỳ cọ hết mùi chết chóc hôi thối trong phòng. Tôi nghiêng người ra
ngoài để ánh nắng mặt trời rọi trên da thịt và làm khô những giọt nước mắt.

Rồi sau đó tôi thả đứa trẻ mới sinh xuống.

Nó rơi vào đám sinh vật lúc nhúc bên dưới và tôi không nhìn, không

nghe thấy tiếng nó rơi xuống nền đất. Tôi hy vọng nó không thể sống sót

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.